Sau đó hắn quay qua nhìn Tô Xuyên. “Ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Tô Xuyên hai tay sờ vào nhau, vô cùng lo lắng, rốt cuộc nhìn Đường An đang chật vật, nói. “Huynh muội… Chấm dứt!”
“A!!!” Đường An hai mắt phát ra tơ máu, căm phẫn thét lên.
Đương nhiên đổi lại là người khác cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Ai lại không muốn mạng đâu?
Lúc này Xích Mao Phong loay hoay tìm cách chui vào kết giới, vừa nhìn thấy một tên lọt ra ngoài, trong lòng mừng rỡ như điên.
Đường An nhìn Trần Chính Quang Tô Xuyên, khoé miệng cong lên. “Bọn người ngu muội! Ta chỉ cần một lát để hồi phục nguyên khí, cả đôi cẩu nam nữ các ngươi sẽ bị chính chân ta đá văng khỏi cửa! Lúc đó đừng có mà than khóc cầu xin, các ngươi đừng hòng quay về Thần Kiếm Tông!”
“Hả…” Đường An nhìn xuống, giữa ngực có một hình dạng móc câu đen nhánh.
Mà đằng sau là Xích Mao Phong vừa đâm xuyên lưng hắn.
Lập tức làn da hắn chuyển thành tím tái, sợ hãi nhìn vào trong kết giới.
Hai người kia nhìn ra ngoài, ánh mắt cũng đều không kém sợ hãi.
Trần Chính Quang cố bình tĩnh nói. “Không ngờ yêu thú có độc, ngươi nên lo cho mình đi!”
Đường An thay đổi thái độ, hai ngón tay bên dưới run rẩy.
Một thanh kiếm từ mặt đất bay vọt tới, đâm trúng Xích Mao Phong.
Ngòi châm rút ra, tạo thành âm thanh khiến người ta chua xót, máu tươi vung vãi, Xích Mao Phong đụng ngay vách núi.
Kiếm đâm không lọt mà rơi xuống, Xích Mao Phong lắc lắc, lại bay về.
Lúc này Đường An tự điểm huyệt cầm chân kịch độc, sau đó nhanh chóng điều động nguyên khí chữa thương.
Không đúng, kỳ kinh bát mạch dường như bị phong ấn.
Tô Xuyên lo lắng nói. “Độc tính quá mạnh, nếu ngươi chết chúng ta phải làm sao? A, không ai biết Trần sư huynh là nguyên tố giả, tốt tốt quá tốt!”
“Ha ha, ngươi đúng là cơ linh!” Trần Chính Quang ngoài mặt khen ngợi chính là cười trên nỗi đau người khác.
“Các ngươi…” Đường An hận không thể thổ huyết.
Vì hắn sắp không trụ được, chức năng thổ huyết giải toả sát thương đến ngũ tạng cũng không còn.
Xích Mao Phong bắt lấy cơ hội diệt một tên, bốn ngòi độc cùng đâm vào Đường An.
“Đừng, đừng…”
Chưa kịp nói xong Đường An thân thể cứng đờ, sau đó da thịt khô héo, không lâu sau đó lão hoá, trông như bộ xương bọc da với mái tóc bạc trắng.
Trần Chính Quang không còn vui mừng, hoàn toàn kinh hãi.
Sau khi xác Đường An ngã xuống, Xích Mao Phong rùng mình như tận hưởng, tiếp theo ngay vị trí đầu nó hiện lên một viên bạch nhãn.
Trần Chính Quang há hốc mồm. “Hoá ra là dùng tinh huyết tu luyện!”
Xích Mao Phong có mắt nhưng không tròng, cảm giác không hài lòng, bắt đầu chuyển hướng.
………
Tại nơi khác, Lý Thành Thiên cùng Trương Chúc Linh chạy khá xa.
Cho tới khi bọn hắn nghe được âm thanh gầm gú, Lý Thành Thiên níu Trương Chúc Linh dừng lại.
Trương Chúc Linh che ngực thở dốc, nhìn qua nói. “Chúng ta nghỉ mệt hả?”
“Ừm!” Lý Thành Thiên nhìn quanh. “Ngươi biết cái gì không?”
“Đương nhiên là âm thanh Xích Mao Phong đập cánh!”
“Ta cũng đã nghĩ qua!”
Trương Chúc Linh không hiểu, tay nhỏ gõ đầu Lý Thành Thiên. “Ngươi nghĩ cái gì? Muốn quay lại tìm Xích Mao Phong sao?”
“Ai nói? Là muốn dùng cách khác!” Lý Thành Thiên nghĩ nghĩ, liếc nhìn Trương Chúc Linh. “Ta còn nhớ ngươi có một củ linh sâm?”
Trương Chúc Linh gật đầu. “Có phải ngươi muốn nói Tiểu Vân?”
Lúc trước Lý Thành Thiên chứng kiến Trương Chúc Linh dùng một củ linh sâm hỗ trợ hái thuốc, là thả nó xuống vực sâu.
Nhưng còn một điều nữa, Trương Chúc Linh cùng nó tâm ý tương giao, có thể liên lạc với nó mà không cần trực tiếp nói chuyện.
Bất quá củ linh sâm này không biết đánh nhau, ngoại trừ hái thuốc thì nó theo nàng là đi chơi.
Mặt khác Lý Thành Thiên không muốn dùng nó hái thuốc.
“Ngươi đang cười gì đó?” Trương Chúc Linh nói. “Ngươi sẽ không làm hại Tiểu Vân chứ?”
“Đừng nghĩ ta là hạng người như vậy?” Lý Thành Thiên cười khổ.
“Tiểu Vân, ra đi!” Trương Chúc Linh nói xong, từ trong giỏ thuốc sau lưng một vật nhỏ bé thò đầu ra ngoài.