Tay đang gõ chữ bỗng chốc khựng lại, sau đó điện thoại trên bàn bị cầm lên, Tống Vân Dương vừa lấy áo khoác âu phục vừa đi ra ngoài, hỏi: “Phải, có chuyện gì sao?”
“Tiên sinh ngài không cần khẩn trương,” Đầu dây bên kia như thử an ủi hắn nói, “Không phải cậu Tống xảy ra chuyện.”
Khẩn trương? Hắn sao?
Tay cầm áo khoác âu phục thoáng buông lỏng, Tống Vân Dương quay đầu nhìn về phía máy tính còn chưa kịp tắt, sau đó nói: “Tôi không khẩn trương.”
“Được rồi ngài không khẩn trương.” Đầu dây bên kia biết nghe lời phải nói, “Là như vầy, hai tháng trước cậu Tống có cứu một công dân không may rơi xuống nước, bây giờ người nọ đã tỉnh rồi, muốn báo đáp cậu ấy, nhưng lại không liên hệ được với cậu Tống, xin hỏi cậu Tống dạo gần đây có thời gian không?”
Cứu công dân không may rơi xuống nước?
Ngón tay đặt trên bàn không tự chủ được gõ nhẹ, Tống Vân Dương nhìn cảnh tượng đèn đuốc sáng trưng ngoài cửa sổ, đáp, “Xin hãy nói tỉ mỉ hơn.”
Đèn trong văn phòng đã tắt, gara của cao ốc chợt sáng đèn.
Tống Vân Dương ngồi ở ghế sau nghe điện thoại, tài xế ngồi đằng trước chuyên tâm lái xe, thi thoảng lại nhìn kính chiếu hậu, nhìn thấy Tống Vân Dương mặt không cảm xúc, đôi lúc đáp lại một tiếng.
Từ công ty về nhà họ Tống gần nửa tiếng đồng hồ đi xe, lúc xe lái được một nửa, Tống Vân Dương cụp mắt nói:
“Hiện giờ tôi cũng không rõ tình hình gần đây của em ấy, nếu liên lạc được sẽ báo với các anh ngay.”
Đầu dây bên kia khựng lại phút chốc, như là không ngờ tới thân là người nhà mà cũng không liên lạc được với cậu, nhưng cũng không biểu hiện ra, sau khi bày tỏ lời cảm ơn liền cúp máy.
Trong xe rơi vài an tĩnh.
Tống Vân Dương duy trì tư thế cũ ngồi trong chốc lát, sau đó mở cửa sổ xe ra.
Gió lạnh phả vào mặt, khiến đại não có hơi nóng quá mức thoáng lạnh đi một chút.
Cảnh sát nói hai tháng trước, trong lúc đang quay phim, một diễn viên không biết bơi bất cẩn rơi xuống sông, dòng nước chảy xiết, lúc đó Tống Vân Hồi ở gần nhất liền nhảy xuống theo. Người diễn viên đó cuối cùng được cứu lên, nhưng đầu đụng phải tảng đá, hôn mê đến tận bây giờ mới tỉnh lại.
Lúc đó có vài cảnh sát tiếp nhận vụ việc, người trong cuộc muốn bày tỏ lòng biết ơn, muốn tặng cờ thưởng ở cục cảnh sát.
“……”
Tống Vân Dương biết chuyện này, nhưng mà là một phiên bản khác.
Đây cũng là phiên bản được công chúng lưu truyền rộng rãi nhất.
Người diễn viên bị rơi xuống nước và Tống Vân Hồi không vừa mắt nhau, hai người trước khi diễn còn nháo ra một trận cãi vã ầm ĩ, trên mạng có người tự xưng là nhân viên của đoàn làm phim nói anh ta nhìn thấy Tống Vân Hồi đẩy đối phương một cái, chỉ là không nghĩ tới sẽ trực tiếp đẩy đối phương xuống nước, sợ xảy ra chuyện vì thế đã nhảy xuống nước cứu người.
Lời này không hề có căn cứ, nhưng xét theo biểu hiện trước sau như một của Tống Vân Hồi và tình cảnh lúc ấy, lời này hiển nhiên trở nên vô cùng hợp lý.
Rất nhiều người tin tưởng lời đồn này, bao gồm người của nhà họ Tống.
Nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Tống Vân Dương cứ thế an tĩnh cả một đường.
Lúc đến nhà, là bác Trần ra mở cửa.
Ông ta nhận lấy áo khoác trong tay đối phương, hỏi: “Cậu cả ăn cơm chưa?”
“Không ăn.” Tống Vân Dương hỏi, “Cha đâu?”
Bác Trần đáp: “Thư phòng lầu hai.”
Tống Vân Dương trực tiếp lên lầu.
Tống Thành đang ở trong thư phòng.
Ông không làm việc, trên tay cầm một quyển sách đọc.
Nhìn thấy bóng của Tống Vân Dương, ông ngẩng đầu lên: “Về rồi à.”
Nói xong liền chuyển mắt sang ghế bên cạnh, nói: “Ngồi trước đi.”
Tống Vân Dương không ngồi, hắn nói: “Con vừa nhận được điện thoại của cảnh sát.”
Tống Thành buông sách xuống, ngước mắt nhìn hắn.
Đây là con trai của ông.
Đã bất tri bất giác cao lớn thế này rồi, đã có thể một mình chống đỡ một phương, dù cho lúc nói ra lời này, vẫn có thể mặt không đổi sắc như cũ.
……Hoặc có lẽ cũng có chút biến hóa.
Giọng điệu Tống Vân Dương bình tĩnh, đơn giản giải thích mọi chuyện một lần.
Một phòng hai người, mặt đối mặt.
Tống Thành nói: “Vì sao nó không nói cho ta biết?”
Ông không phải đang hỏi Tống Vân Dương, mà đang hỏi chính mình.
Tống Vân Hồi rõ ràng bị người ta vu cáo hãm hại, nhưng vì sao không nói với bọn họ, không lên tiếng giải thích với những người ngoài kia. (Đcm chắc ngài và bọn họ tin:)))
Chỉ cần cậu chịu nói, ông liền có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Đối với nhà họ Tống mà nói, áp chuyện này xuống căn bản không phải việc gì khó.
Không phải ‘thì ra là nó đi cứu người’ mà là ‘vì sao nó không nói cho ta biết’.
Tống Vân Dương cảm thấy đầu lại bắt đầu đau rồi.
“Cha, có lẽ có nguyên do khác.”
Hoặc chỉ đơn giản là vì không tin tưởng.
Bọn họ không tin tưởng Tống Vân Hồi, Tống Vân Hồi dĩ nhiên cũng không tin tưởng bọn họ.
Ông nói: “Ngày Vân Hồi vào viện, bệnh viện đã gọi đến cho cha.”
Bọn họ nói đầu Tống Vân Hồi chịu tổn thương nhẹ, cơ thể cũng chịu nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau.
Lúc đó ông đã nói gì?
Ông hỏi bác sĩ vết thương có nghiêm trọng không?
Sau khi bác sĩ nói không nghiêm trọng cuộc trò chuyện liền kết thúc.
Trước khi bác sĩ gọi đến bọn họ đã nhận được tin tức, có người nói với bọn họ Tống Vân Hồi hại người không thành rồi tự làm hại luôn mình, hiện giờ đang cấp cứu ở bệnh viện.
Chuyện đến nước này, bọn họ không nghĩ tới việc sẽ đến bệnh viện nhìn Tống Vân Hồi một cái, đóng băng thẻ của cậu, thay cậu kết thúc quay chụp ở đoàn làm phim.
Đây là một loại cảnh cáo, cũng là một loại trừng phạt.
Trừng phạt việc cậu càng ngày càng quá phận, làm ô uế danh tiếng của nhà họ Tống.
Sau khi Tống Vân Hồi tỉnh lại có lẽ đã biết chuyện này từ miệng bác sĩ.
Nhưng cậu cũng không nói gì, sau khi tỉnh lại vẫn về nhà – tuy về được một chút rồi lại rời đi.
Bọn họ cảm thấy đối phương hẳn là đã biết lỗi rồi.
Không ngờ tới lại bước đến tình trạng khó liên lạc như hiện giờ.
Thấy tay Tống Thành hơi gõ nhẹ lên trang sách, vẻ mặt có chút khó coi, Tống Vân Dương nói:
“Cha đừng suy nghĩ quá nhiều, bây giờ hẳn là em ấy vẫn còn đang giận dỗi, cha tổ chức sinh nhật em ấy nhất định sẽ không làm lơ, có thể ngày mai sẽ trở về, đến lúc đó nói rõ mọi chuyện là được.”
Tống Thành không tỏ rõ ý kiến, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Kim phút trên đồng hồ treo tường dần dần chuyển dời.
Thấy thời gian không còn sớm nữa, Tống Vân Dương bèn nói: “Cha ngủ sớm đi ạ.”
Tống Thành gật đầu.
Hiện giờ trong lòng hai người đều rất loạn, có qua nhiều chuyện phức tạp phải suy nghĩ cho thấu đáo, đều cần bình tĩnh lại một chút.
Cửa phòng khép lại, Tống Thành lại lần nữa cầm quyển sách lên đặt vào trong tay, hồi lâu sau vẫn không mở ra.
Sau đó dường như ý thức được bản thân sẽ không mở quyển sách này ra lần thư hai nữa, cuối cùng ông đặt quyển sách lại chỗ cũ, cầm điện thoại lên.
Ông không thường động vào điện thoại, nhất là sau khi Tống Vân Hồi bắt đầu diễn xuất còn có vào buổi tối.
Kim đồng hồ chầm chậm di chuyển.
“Tích”
Khi kim giờ và kim phút trùng nhau, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Trong phòng vẫn một mảnh yên tĩnh như cũ, điện thoại không có chút động tĩnh nào.
Bác Trần ở bên ngoài gõ cửa, nhắc nhở ông nên nghỉ ngơi rồi.
Đặt sách trở về giá sách, Tống Thành dọn dẹp đồ đạc trên bàn một chút.
Đến nửa đêm, khi tất cả mọi âm thanh đều chìm vào màn đêm yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng lá cây lay động nhè nhẹ ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa lại lần nữa truyền đến tiếng bước chân, chắc là đổi thành người khác đến nhắc nhở ông nên đi ngủ rồi.
Tống Thành tắt đèn chuẩn bị mở cửa.
Cùng lúc ông đặt tay lên tay nắm cửa, tiếng chuông điện thoại không lớn vang lên.
Đèn vừa tắt lại sáng lên.
Tống Thành nói với người ngoài cửa: “Tôi nhận điện thoại, lát nữa sẽ ngủ.”
Ngoài cửa đầu tiên là yên lặng, sau đó truyền đến giọng nói dịu dàng của Từ Vi, “Được.”
Tiếng bước chân xa dần.
Từ Vi bước đến cuối hành lang, dừng bước.
Tống Tử Thư đang đứng cách đó không xa, thấy bà ta thay đổi sắc mặt.
Có thể đoán được người gọi cú điện thoại này là ai rồi.
Gọi đến giờ này cũng chỉ có Tống Vân Hồi mà thôi.
Tống Thành cũng nghĩ như vậy.
– -Mãi đến khi đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói có chút khàn của đàn ông trung niên.
Liếc mắt nhìn ghi chú một cái, ông cuối cùng cũng ý thức được người gọi đến là ai.
Là ngân hàng.
Đối phương nói có một khoản tiền chuyển vào tài khoản của ông, bởi vì số tiền quá lớn nên cần phải xác nhận với ông một chút.
Con số quả thật rất lớn.
Đối phương nói: “Đây là số tiền cậu Tống Vân Hồi đã gửi cho ông, tin nhắn cụ thể sẽ theo yêu cầu gửi đến cho ông ngay sau đó.”
Cuộc gọi kết thúc.
Sau khi cúp điện thoại, giống như đối phương vừa nói, tin nhắn cụ thể đã được gửi đến.
Là một dãy số rất dài, không nghiêm túc đếm xong sẽ hoàn toàn không rõ rốt cuộc có bao nhiêu số.
Dãy số này không phải số chẵn, chuẩn xác đến từng con số, nhìn qua cũng không giống có ý nghĩa đặc biệt gì.
Đối phương lại gửi đến một tập tin.
Tống Thành nhắm mắt, sau đó ngồi xuống, chậm rãi đọc.
Đằng sau mỗi một mục là kèm theo một dãy số, có nhiều có ít.
Có một số thứ khó mà tính toán ra đều được đối phương dùng lập trình miễn cưỡng biến thành một dãy số.
Sinh hoạt, ăn ở, bầu bạn, đầu tư giáo dục, thậm chí cả thời gian lãng phí cho nhau đối phương đều liệt kê hết ra, từng thứ đều biến thành một dãy số, trở thành một bộ phận trong dãy số dài trước đó.
Cũng là vì để ông có thể nhìn thấy trực quan hơn, đằng sau dãy số này còn có cả link dẫn vào chương trình lập trình, đằng sau dấu ngoặc còn kèm theo một loạt tham số.
Ý bảo nếu không chắc chắn, có thể tự mình tính toán một lần.
Là một tập tin rất rất dài.
Ban đầu Tống Thành còn tỉ mỉ lướt xem, về sau càng lướt càng nhanh.
Ông lướt rất nhanh nhưng thanh tiến độ dường như vẫn không nhúc nhích mấy.
Tập tin được sắp xếp theo trình tự thời gian, cứ năm năm là một đoạn.
Nội dung của năm năm đầu tiên chiếm ít nhất, có lẽ do đối phương đã quên mất lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đều ghi tất cả những ký ức vụn vặn mà mình nhớ vào.
Cho dù là giáo viên dạy piano hay lúc về nhà bọn họ đã mua cho cậu những miếng hình dán hoa hồng nhỏ, những gì xảy ra trong đoạn này không nhiều, hơn nữa cũng rất lộn xộn.
Nhưng năm năm này gần như chiếm đến một phần ba số tiền.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Ban đầu Tống Thành vốn định qua 12h nghe xong cuộc điện thoại này sẽ đi ngủ vẫn cứ thế tiếp tục nán lại thư phòng.
Mãi đến lúc sau khi đầu càng lúc càng đau nhức thì lúc này ông mới đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Điện thoại bị để lại thư phòng, cô đơn lạnh lẽo.
**
Trong căn phòng đen kịt, chỉ có chiếc máy tính lóe lên ánh sáng xanh yếu ớt.
Di động rung rung, Tống Vân Hồi cụp mắt, nhìn thấy tin nhắn ngân hàng gửi đến.
Cậu cầm điện thoại lên.
Ánh sáng yếu ớt từ điện thoại chiếu rọi đôi mắt lạnh nhạt của cậu.
Đôi mắt này có lẽ có độ ấm đó chỉ là quá tê dại, khiến người ta nhìn không ra chút ấm áp nào.
Cậu nhìn thời gian trên điện thoại, cất giọng khàn khàn mềm mại:
“Cha.”
“……”
“Lần cuối cùng chúc cha sinh nhật vui vẻ.”
[Có muốn xóa đoạn tin nhắn này không?] [Có.]Một chút liên hệ cuối cùng này dường như cứ như vậy mà cắt đứt.
Đã thanh toán xong cả rồi.
Tống Vân Hồi chậm rãi cuộn tròn người, vùi mặt vào khuỷu tay.
**
Đêm đó, Tống Thành nằm mơ.
Ông mơ thấy Tống Vân Hồi lúc nhỏ đã kéo tay ông vào vườn xem, xem những bông hoa nhỏ mà cậu trồng.
Đó là sau khi vợ ông đã qua đời vài năm.
Hoa nhỏ màu xanh lam, cậu nói đó là màu mà mẹ thích nhất.
Lúc đó ông nhớ tiểu Vân Hồi cười rất vui vẻ, bản thân ông cũng cười theo.
Sau đó……
Chăn chuyển động phát ra âm thanh sột soạt, Tống Thành giật mình tỉnh dậy từ trong cơn mơ.
Ông bỗng nhớ ra sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Khi đó một người giúp việc mới đến đã nhổ hết hoa nhỏ của cậu.
Thân hoa cứ thế bị ngắt thành hai đoạn, mềm mại rũ xuống, cánh hoa rơi rải rác trên đất.
Người đó nói: “Cậu chủ nhỏ bị dị ứng hoa, sau này không được trồng nữa!” (Giúp việc mà tưởng má tao không á)
Ông thuận theo ánh mắt của bà ta nhìn qua, nhìn thấy Tống Tử Thư đang đứng trong góc phòng sợ hãi nhìn ông.
Lúc đó ông đã nói gì?
Ông hình như đã nói, “Vậy sau này không cần trồng nữa.”
Vào lúc này đây dường như ông đã rõ vì sao dì giúp việc mới đến lại dám quát Tống Vân Hồi.
Nhưng nhìn vào đôi mắt sợ sệt của Tống Tử Thư, ông cảm thấy làm thế là đúng.
Nên nhổ hết đi.
Ông đã quên mất sau đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng thi thoảng sẽ nhớ đến ánh mắt của Tống Vân Hồi khi đó.
Ngạc nhiên, mờ mịt, luống cuống, trống rỗng.
**
Sau khi thức dậy Tống Vân Hồi trực tiếp pha một cốc café.
Cậu không phải cậu chủ yếu ớt được nuông chiều từ bé, không cần hạt café được xay cao cấp, một cốc café hòa tan thôi là được rồi.
Nước lạnh đánh thức não bộ nhanh nhất, nhưng tối qua uống nhiều nước lạnh quá nên bây giờ cậu không thể uống thêm nữa.
Tiện tay lấy mảnh giấy bên bệ cửa sổ qua rồi lấy cốc nước dằn lên, cậu đi tìm bút, trực tiếp ở ban công tô tô vẽ vẽ. Ban công đủ lớn, rất rộng rãi.
Đây là cách nhanh nhất để cậu sắp xếp lại cảm xúc của mình.
Một vài công thức hoặc phương trình vô nghĩa, hoặc là âm phù, cái gì cũng được, chỉ cần có thể viết ra.
Tối qua lại mơ thấy chuyện ngày trước.
Sau lần tỉnh lại ở bệnh viện trước đây, cậu đã rất ít khi nằm mơ thấy chuyện cũ.
Lại còn mơ thấy chuyện khiến bản thân khó chịu nhất.
Những bông hoa nhỏ bản thân tỉ mỉ nuôi trồng lại bị nhổ hết đi, cha ruột ngầm đồng ý, dì giúp việc quang minh hùng hổ quát mắng cậu, còn cả những đôi mắt thờ ơ của những người làm khác.
Cậu chạy ra khỏi Tống trạch, lại phát hiện ra bản thân dường như chẳng có lấy một người bạn.
So với đứa bé từng hướng ngoại không sợ đau đớn thì bọn họ càng yêu thích Tống Tử Thư nhìn qua vừa yếu đuối lại ngờ nghệch hơn.
Cậu theo phản xạ có điều kiện đi về một hướng, vừa khóc vừa gọi.
Có lẽ cậu đã gọi tên một người, nhưng cái tên đó rất mơ hồ.
Cuối cùng cậu bước đến trước một ngôi nhà.
Đó là một ngôi nhà rất lớn, nhưng cửa lớn lại đóng chặt.
Đối với bản thân khi đó mà nói, nhìn thấy một cánh cửa lớn khóa chặt như vậy dường như là một đả kích rất lớn.
Lấy góc nhìn của người thứ ba, Tống Vân Hồi nhìn thấy bản thân trèo lên một thân cây cạnh bức trường, sau đó men theo thân cây nhảy qua bức tường, động tác vô cùng điêu luyện.
Bức tường không tính là quá cao, nhưng đối với thân hình một đứa bé mà nói đã đủ dọa người rồi.
Cậu nhìn thấy bản thân trực tiếp nhảy thẳng xuống, động tác chẳng chút do dự.
Nhưng lần này không có ai đón cậu.
“Miao miao miao!”
Bên dưới truyền đến tiếng kêu của cái kẹp hình mèo, Tống Vân Hồi dựa vào ban công nhìn xuống, nhìn thấy Tần Thư đang dắt mèo đi dạo.
Hoặc là nói Cam Tử tự mình dắt mình đi dạo.
Trên người nhóc có buộc một sợi dây, đầu kia của sợi dây buộc vào một cái cột, nhóc có thể dùng sức chạy xung quanh vui chơi trong phạm vi nhất định, Tần Thư thì ngồi bên cạnh nhìn nhóc.
“Tần Tiểu Thư.” Tống Vân Hồi gọi anh.
Tần Thư ngẩng đầu, lại nhìn thấy Tống Vân Hồi dứt khoát ngồi lên lan can ban công. Cậu không xỏ dép, hai chân cứ như vậy treo trên không trung.
Gió thổi khiến tóc tai cậu vểnh lên, giọng nói cũng bị thổi tan đi đôi chút.
Cậu ngồi trên ban công lầu hai, tươi cười sáng lạn, “Tới đón tôi chứ?”