Dụ Phồn: “Không đến mức đó….”
“Em nghĩ chạy có ích lợi gì à? Em chạy trời không khỏi nắng, có chạy bao xa đi chăng nữa, thứ hai cũng phải về trường cho tôi thôi! Vừa nãy tôi còn đi xác nhận với mấy bạn học lúc đó cũng ở quán net____”
“Em không ngụy biện, là em.” Dụ Phồn nói, “Chủ nhiệm ơi thầy thở một hơi đã, đừng giận quá lại hỏng mất.”
Hồ Bàng: “….”
Hồ Bàng mở bình giữ ấm ra uống một ngụm nước, sau đó nói: “Em có biết nếu bây giờ em ăn thêm một cái xử phạt sẽ bị nhà trường đưa vào diện quản chế không?”
Dụ Phồn tựa người lên tường: “Thật ạ.”
“Em dùng thái độ gì đấy! Nghiêm túc lên, đứng hẳn hoi!” Trang Phóng Cầm quát.
Cô nói xong, quay đầu nhìn Hồ Bàng, “Chủ nhiệm à, chuyện này đúng là em ấy sai, nhưng tôi cảm thấy em ấy chưa tới nông nỗi phải chịu xử phạt mà? Nhà trường quản chế sẽ phải lưu vào học bạ đi theo em ấy cả đời, tôi nghĩ vẫn nên cho học sinh một cơ hội sửa đổi.”
“Tôi còn cho em ấy ít cơ hội à?” Hồ Bàng nói, “Dụ Phồn, tự em nói xem, không phải tối đó tôi đã cho em cơ hội, bảo em đứng lại cơ mà? Còn em thì sao! Suýt nữa thì em để tôi phá kỷ lục chạy cự li dài thế giới rồi!”
Hồ Bàng càng nói càng không đè âm lượng xuống được, giọng nói loáng thoáng truyền vào lớp học, khiến cho mọi người trong lớp nhịn không được nhìn hết ra bên ngoài.
Dụ Phồn ăn ngay nói thật: “Cách xa quá, em không nghe thấy.”
“….”
Thật ra Hồ Bàng cũng không định xử phạt cậu thật.
Cho một ít cảnh cáo mà cậu vẫn không buồn để ý, Hồ Bàng ho nhẹ một tiếng: “Thế này đi. Em khai người tối đó em kéo chạy ra, rồi về viết thêm một bản kiểm điểm 3000 chữ, chuyện lần này sẽ cho qua.”
Dụ Phồn: “Em không kéo ai cả, thầy nhìn nhầm rồi.”
“Em đừng giả ngu, tối đó tôi thấy rất rõ ràng.” Hồ Bàng vừa mở miệng đã nói bừa, “Nếu nhớ không lầm, đó là Vương Lộ An.”
Vương Lộ An: “???”
Dụ Phồn nhíu mày: “Em bảo là không có rồi mà.”
Hồ Bàng gật đầu: “Được thôi, còn mười phút nữa tan học, em ngẫm nghĩ kỹ lại xem. Nếu thật sự muốn vào diện bị nhà trường quản chế, em cứ bướng tiếp đi….”
“Là em.” Phía sau vang lên một giọng nói.
“Tôi đã bảo là tôi không nhìn lầm rồi mà,” Hồ Bàng hài lòng quay người, “Vương Lộ An, em cũng ra đây cho….”
Hồ Bàng: “….”
Hồ Bàng: “?”
Hai phút sau, Hồ Bàng nhìn nam sinh đứng bên cạnh mình, sọ não còn đau hơn cả tối hôm chạy ma-ra-tông.
Hồ Bàng: “Cảnh Thâm, em….Có chuyện gì thế?”
Trần Cảnh Thâm nhìn người đang dựa lên tường.
Dụ Phồn liếc mắt đi, không để ý đến anh nữa.
Hóa ra mấy lời vừa nãy mình nói đều vô ích hết.
Hồ Bàng bắt được đoạn trao đổi ánh mắt đó: “Có phải có người đe dọa em không, ép em ra đây chịu tội thay?”
“Không phải.” Trần Cảnh Thâm nói, “Chủ nhiệm, người tối đó nắm tay với cậu ấy là em.”
Dụ Phồn quay đầu lại: “Mẹ nó ai nắm tay với cậu?”
Trần Cảnh Thâm sửa lời: “Là cậu nắm tôi.”
“Túm,” Dụ Phồn tốn sức nói, “Đó gọi là túm.”
Hồ Bàng: “….”
Trang Phóng Cầm: “?”
“Được rồi,” Vẻ mặt Hồ Bàng phức tạp cắt ngang hai người, “Cảnh Thâm, em đến quán net làm gì?”
Trần Cảnh Thâm nói: “Xem lớp học online ạ.”
“….”
Hồ Bàng còn chưa định thần được, Trần Cảnh Thâm lại nói tiếp: “Thật ra bạn học Dụ cũng xem lớp học online với em.”
Hồ Bàng: “….”
Dụ Phồn: “?”
Dụ Phồn quay mặt nhìn Trần Cảnh Thâm, mặt anh vẫn vô cảm y như mọi khi, không hề có chút sơ hở nào.
Bịa chuyện là ưu thế của mấy người liệt cơ mặt các cậu phải không?
Hồ Bàng không tin: “Dụ Phồn, em xem khóa học online gì thế?”
“Khái niệm định lý sin và định lý cosin.” Dụ Phồn đơ mặt nói, “Thầy là giáo viên giảng bài chính, mặc bộ vest trông đẹp trai tỏa sáng ngời ngời.”
Hồ Bàng rời đi.
Trước khi đi, thầy còn vừa hãnh diện vừa thẹn thùng khẽ sờ sống mũi tẹt của mình: “Là khóa học của rất nhiều năm trước, không ngờ vẫn còn người đang xem, tiết học căn bản này rất phù hợp với em…Sử dụng thời gian ngoài giờ học bù lại những điều chưa hiểu trên lớp là tốt, nhưng phải chọn đúng cách làm. Nếu sau này còn muốn xem khóa học online, không được tiếp tục đến quán net nữa, chỉ được một lần này thôi, biết chưa?”
Dụ Phồn nhìn bóng lưng của thầy, không hiểu sao lại có cảm giác lừa trẻ con nên tội lỗi quá.
Cậu vừa quay đầu định đi về lớp, lại bị Trang Phóng Cầm gọi lại.
“Từ đã,” Ánh mắt Trang Phóng Cầm lướt quanh mặt hai người, nói, “Sau giờ học chiều nay, hai em đến sân thể dục đợi cô.”
Trần Cảnh Thâm dừng bước, Dụ Phồn khựng lại: “Làm gì ạ?”
“Luyện tập, cuối tháng này là đại hội thể thao của trường, chạy tiếp sức 4x400m còn thiếu hai người,” Trang Phóng Cầm nói, “Chẳng phải hai em chạy được à? Vào dự khuyết cho cô.”
“….”
–
“Hai cậu bị tóm đi chạy 4×400, còn tôi mẹ nó ngồi không cũng bị chộp đi chạy mẹ nó 3000 mét, mẹ nó công lý ở đâu, ở đâu!”
Trên sân thể dục, Vương Lộ An vừa trút giận với không trung xong, mới nhớ ra bên cạnh có thêm một người, “….Học bá, tôi nói tục không dọa cậu sợ chứ?”
Trần Cảnh Thâm nói: “Không.”
“Phóng Cầm đến rồi,” Dụ Phồn thản nhiên nói, “Cậu nói to thêm tí nữa đi, cố gắng để cô nghe thấy.”
“Thôi thôi.”
Hơn nửa người trong lớp phải tham gia đại hội thể thao, mọi người phân tán khắp xung quanh dần tập trung về một chỗ, học sinh ở những lớp khác cũng tập hợp ngay bên cạnh, khung cảnh cực kì hùng tráng.
Đại hội thể thao năm ngoái lớp bọn họ đứng hạng nhất từ dưới đếm lên, Trang Phóng Cầm mất hết mặt mũi, lần này quyết tâm phải phất cờ làm lại, tuyệt không đứng chót.
Cho nên cô đưa ra cách đầu tiên, tóm hết mấy nam sinh lần trước trốn đại hội thể thao trở về, sau đó phân chia ra các hạng mục.
Trang Phóng Cầm chọn một điểm xuất phát chạy tiếp sức, gọi những bạn học thi đấu lại đây luyện tập tiếp gậy.
Dụ Phồn thoáng liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Trần Cảnh Thâm đang nửa quỳ thắt dây giày. Anh cởi áo khoác, áo phông đồng phục bó sát sau lưng, quấn quanh hình dáng vai của anh.
Người này vừa chạy mấy bước đã thở gấp, có chạy tiếp sức được không đấy?
Trong phút chốc Trần Cảnh Thâm ngẩng đầu lên, Dụ Phồn lập tức dời ánh mắt đi.
Thôi, liên quan gì đến mình, là cậu ta tự chuốc lấy.
Trong lớp bọn cậu ít học sinh thể dục nhất toàn khối, chỉ có một người, là nam sinh.
Trang Phóng Cầm giao trọng trách cầm gậy chạy đầu tiên cho người này, lớp trưởng thứ hai, Trần Cảnh Thâm thứ ba, Dụ Phồn là người cầm gậy cuối cùng
Sau khi Trần Cảnh Thâm tiếp gậy, đầu Vương Lộ An đi theo chuyển động của anh: “Này, tốc độ của Trần Cảnh Thâm thế mà cũng được phết, không chậm đâu….Có điều cũng đúng thôi, tối đó cậu ấy còn theo kịp cả tốc độ của Dụ Phồn cơ mà.”
Vừa xem sân bay và lỗ mũi của mấy nam sinh khác mở rộng theo gió xong, Chương Nhàn Tịnh cảm thán: “Quan trọng nhất là, cậu ấy chạy không xấu tí nào.”
“Dụ Phồn chạy cũng có xấu đâu.”
“Ừa, cho nên cậu phát hiện ra gì không?” Mắt Chương Nhàn Tịnh nhìn quanh một vòng, “Không biết bao nhiêu nữ sinh đi ngang qua lớp mình rồi.”
Dụ Phồn không nói gì. Cậu chạy chậm đi đến trước đường băng, vươn tay ra phía sau.
Tiếp được gậy từ tay Trần Cảnh Thâm, bước chân cậu nhảy lên, chạy vọt đi như gió.
“Được đấy học bá à.” Vương Lộ An khoác tay lên vai Trần Cảnh Thâm, “Chạy nhanh lắm.”
Trần Cảnh Thâm hơi nhíu mày, cũng không hất tay cậu ta ra: “Cảm ơn.”
Vương Lộ An: “Muốn uống nước không?”
Trần Cảnh Thâm nhìn sang bên kia sân thể dục: “Không cần.”
Vương Lộ An nhìn qua theo tầm mắt của học bá, trông thấy anh em tốt của mình chạy bay loạn tóc, lộ ra gương mặt đẹp trai muốn bùng nổ.
“Vương Lộ An, thấy nữ sinh kia không? Đứng bên cạnh điểm cuối ấy.” Chương Nhàn Tịnh huých cánh tay Vương Lộ An.
Trần Cảnh Thâm nghe vậy, vô thức liếc mắt nhìn sang.
Vương Lộ An: “Thấy. Ban 4 phải không, tôi từng nghe nhắc tới rồi, xinh lắm.”
Chương Nhàn Tịnh trợn mắt liếc cậu ta: “Tôi xinh hay cậu ta xinh?!”
“Cậu cậu cậu,” Vương Lộ An nói, “Cho nên làm sao thế?”
“Chờ xem đi,” Chương Nhàn Tịnh nói chắc nịch, “Chắc chắn chai nước trên tay cậu ta là cho Dụ Phồn.”
Dụ Phồn chạy đến điểm cuối thì ngừng lại, quả nhiên, nữ sinh đang cầm chai nước chạy về phía cậu.
Nhưng Dụ Phồn lại không phát hiện ra, cậu nâng mu bàn tay lên lau mũi, đi thẳng sang hướng bên này.
“Phắc, Dụ Phồn, cái cậu này.” Thấy cậu đi lại, Vương Lộ An sửng sốt, không thể không giơ ngón cái, “Nhưng mà cậu từ từ đã, đằng sau cậu____”
Dụ Phồn nhíu mày: “Cậu không chạy được thì đừng chạy.”
Vương Lộ An: “?”
“Nói thật, đúng là 3000 mét hơi khó, nhưng đâu còn cách nào nữa, Phóng Cầm bảo nếu tôi không chạy thì phải chịu trách nhiệm bưng trà rót nước cho mấy người thi đấu____Cậu đi đâu thế?” Vương Lộ An ngơ ngác nhìn Dụ Phồn đi ngang qua người mình, bước về phía sau cậu ta.
Vương Lộ An quay đầu nhìn lại, ngây dại.
Người vừa rồi chạy xong còn chẳng thở gấp hơi nào giờ đây đang ngồi trên mặt cỏ, mệt cứ như vừa quật ngã mười đầu trâu ấy.
“Chạy được, chỉ là hơi run chân.” Trần Cảnh Thâm nói, “Có thể đỡ tôi không?”
Vương Lộ An: “…..”
Hả?
Cung phản xạ của người này có phải hơi chậm quá không?