Chán ghét giống cái! Dựa vào đâu nàng ta chật vật như thế, giống cái này vẫn sống yên bình như vậy. Hiện tại rất nhiều giống đực không dám lại gần nàng!
Kỷ Tán Cẩm qua tinh thần lực thấy Nhã Đồ đang hướng về chính mình đi tới, vươn tay muốn đẩy ngã nàng. Nàng nhanh chóng tránh qua một bên.
Giống cái này không phải bị mù sao? Sao hết lần này tới lần khác đều có thể tránh được.
Mãi không thể đánh trúng, ngược lại đem chính mình không đứng vững mà suýt nữa vấp ngã. Bạn lữ của Nhã Đồ nhanh tay kéo lại nàng ta. Nhã Đồ đã bị đả kích, tức giận đến ngực phập phồng.
“Ta biết là ngươi lúc trước giở trò quỷ. Xem ta đánh ngươi, đến lúc đó ngươi còn dám câu dẫn giống đực khác nữa không!”
Kỷ Tán Cẩm cảm thấy thật khó hiểu, chẳng phải nãy giờ nàng còn chẳng nói câu nào sao.
Nhìn giống cái trước mặt, Kỷ Tán Cẩm chỉ muốn quay lưng bỏ về ngay. Nhưng hai giống đực khác đã chặn lại đường đi của nàng.
Đang lúc không biết có nên đánh lại hay không. Từ đâu một giọng nói cắt ngang:
“Nhã Đồ, ngươi dám bắt nạt giống cái mới đến. Để ta nói với tộc trưởng xem Lenni còn bảo vệ được cho ngươi không.”
Phi Cát bất đắc dĩ đuổi theo sau Ngoan Y. Hắn vừa mới lơ là một chút, em gái hắn đã lại tìm phiền phức.
Hai người họ vốn đang đi trên đường thì đột nhiên nghe tiếng thét chói tai của Nhã Đồ. Ngoan Y vốn đã căm ghét Lenni từ lâu, bao gồm cả những giống cái theo phe nàng ta. Không nghĩ ngợi nhiều, nàng đã xông đến đây. Tiếp đến không e ngại mà chửi một tràng cả Nhã Đồ và ba giống đực của nàng ta, quả thực không để người khác có cơ hội xen vào. Kỷ Tán Cẩm đứng nhìn bên cạnh cũng có chút trố mắt.
Phi Cát nhận ra người mà Nhã Đồ đang muốn bắt giữ lại là giống cái mới đến. Hắn cười như không cười nhìn Nhã Đồ:
“Ngươi cũng biết luật lệ của bộ lạc đi.”
Nhã Đồ đứng túng quẫn trước sự tra hỏi của Phi Cát. Chỉ cảm thấy không cam lòng.
Hết lần này đến lần khác, mù giống cái luôn được bảo vệ. Còn nàng ta ngại trước thực lực của Phi Cát, hắn là thú nhân có thực lực gần như ngang hàng với Na Tư. Nhã Đồ cũng chỉ biết hận bạn lữ của mình không bằng hắn ta.
Nhã Đồ được ba giống đực bảo hộ đi rồi, trước khi đi còn nhìn Kỷ Tán Cẩm một cách thù địch, nhưng bị nàng làm lơ.
Thực sự là sờ không nổi suy nghĩ của mấy người này. Kỷ Tán Cẩm còn phải nghĩ xem có chỗ nào trên người bất thường hay không, liên tục có thù hận kéo lên người nàng.
Một bàn tay bất chợt nắm lấy tay nàng xoay lại, giọng nói tràn ngập trách móc:
“Còn ngươi nữa, sao không biết cầu cứu gì vậy!”
Ngoan Y kéo Kỷ Tán Cẩm khoác tay lên vai nàng. Giữa hai người hình thể chênh lệch không hề nhỏ. Ngoan Y lại là dáng người thiên về dạng mập mạp căng tròn, đứng bên cạnh một người nhỏ gầy như Kỷ Tán Cẩm, Ngoan Y càng nhìn càng thấy tội nghiệp nàng.
