Cô muốn học cưỡi ngựa, nhưng lại nhát gan sợ bị đau, sợ bị hất ngã, cho nên tiến độ của cô rất chậm.
Sau một ngày học tập là mệt nhoài đến mức không thở nổi, nằm trên giường chỉ cảm thấy đau nhức khắp người.
Nhưng Minh Trầm thì khác, anh coi việc cầm cương như một trò chơi, dù có bị ngã cũng sẽ phủi bụi đứng dậy, từ bị thương đến lúc thuần phục được con ngựa, gương mặt ấy vẫn tràn đầy tự tin và kiên định.
Trong khi Hình U chỉ có thể cưỡi ngựa chạy từ từ, thì Minh Trầm đã học được các kỹ năng mà cô không thể với tới.
Học được thì sao, thế nào cũng chạy đến trước mặt cô khoe khang cho coi. Cũng không biết ngày nào đó đã khơi dậy khát vọng chiến thắng trong Hình U, cô đột nhiên bừng bừng ý chí tập luyện, kỹ năng tiến bộ vượt bậc.
Từ đó về sau, bọn họ bắt đầu đua ngựa.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, mới đây mà ký ức về khoảng thời gian tuyệt vời ấy đã trôi qua nhiều năm.
Hai người đứng đối diện nhau dưới ánh mặt trời, nhóm Học giả ship CP trong phòng phát sóng trực tiếp đều phấn khích không chịu được.
Lúc này, một bóng người bất ngờ xông vào máy quay: “Hai người đã thay đồ xong rồi sao? Tôi cũng thế.”
Người xem: “…”
Suýt nữa thì quên mất còn một bóng đèn siêu cấp sáng chói.
Cả ba chọn ngựa cho mình dưới sự giới thiệu của nhân viên công tác.
Con ngựa ngoan nhất của Ôn Tuấn có màu trắng.
Hình U chọn màu đỏ, lý do rất đơn giản, cô liếc mắt một cái liền nhìn trúng nhan sắc của con ngựa này, cảm thấy nó rất đẹp.
Minh Trầm chọn một con tuấn mã màu đen, dũng cảm bất khuất, oai phong lẫm liệt.
Khi nhân viên công tác hướng dẫn ba người, Ôn Tuấn chần chừ không dám lên ngựa, tư thế không đúng, động tác cũng sai nốt.
Lúc Hình U chuẩn bị lên ngựa thì đột nhiên bị gọi lại: “Tiểu U, em xem cái này…”
Đồng đội kêu đích danh để tìm kiếm sự giúp đỡ ở trước mặt mọi người, đương nhiên Hình U phải đi qua.
Thật ra chút vấn đề này hoàn toàn có thể nhờ nhân viên công tác hỗ trợ, nhưng Ôn Tuấn thích hỏi Hình U hơn. Mỗi khi cô cho rằng mình sẽ rời đi sau khi trả lời xong, thì Ôn Tuấn đều có các loại vấn đề khác để gọi cô lại. ngôn tình tổng tài
Thế nên, hình ảnh trên màn hình trở thành Ôn Tuấn và Hình U đứng chung một khung hình, còn nhân vật chính của CP thì trở thành nhân vật phụ.
[Mị đoán Ôn Tuấn cố ý] [Nhất định là trả thù vụ Minh Trầm chọn trại nuôi ngựa] [U U trả lời các câu hỏi rất nghiêm túc luôn í, chắc em ấy am hiểu nó lắm]Ôn Tuấn chậm chạp không chịu lên ngựa, dường như tổ tiết mục cũng không muốn xen vào.
Minh Trầm đứng ở một bên rốt cuộc cũng di chuyển.
Anh đi thẳng vào giữa hai người, lòng bàn tay đặt lên vai Ôn Tuấn: “Anh Ôn Tuấn, hay là tôi giúp anh lên ngựa?”
Sức nặng trên vai đột nhiên ập đến, Ôn Tuấn ngoài cười nhưng trong lòng không cười, từ chối khéo: “Không cần, tôi có thể tự lên được.”
Xoay tới xoay lui, Ôn Tuấn ngồi trên lưng ngựa một cách khó khăn, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Minh Trầm và Hình U gần như xoay người lên ngựa cùng một lúc, hành động dứt khoát nhanh gọn, không một động tác thừa.
Do sự sắp xếp của tổ tiết mục, vị trí của Ôn Tuấn bị kẹp giữa hai người, có người dắt ngựa, điều này khiến anh ta cảm thấy yên tâm không ít, hơn nữa còn có thể dành chút sức lực để trò chuyện với người khác: “Trông hai người rất chuyện nghiệp.”
Biết Ôn Tuấn sợ hãi, Hình U trấn an theo phép lịch sự: “Anh Ôn Tuấn, anh đừng sợ, nó không khó như anh tưởng đâu.”
Bởi vì Ôn Tuấn lớn tuổi hơn nên mọi người đều gọi như vậy.
Nhưng lời xưng hô ngọt ngào này khi lọt vào tai người nào đó thì lại mang một ý nghĩa khác.
Minh Trầm nắm chặt dây cương, tầm mắt lướt qua người đàn ông ở giữa rồi nhắm thẳng vào Hình U: “Không biết là ai đã từng sợ đau sợ ngã ấy nhỉ, khiến thời gian dạy học kéo dài gấp đôi.”
Trước mặt mọi người mà dám nhắc đến quá khứ đen tối của cô, Minh cẩu đúng là không phải người.
Hình U cao giọng: “Quá trình không quan trọng, kết quả tốt là được.”
“Phải không?” Minh Trầm đưa ra yêu cầu trong không khí, “Nếu không hôm nay đấu lại một trận?”
Hình U hỏi lại theo bản năng: “Thắng có được thưởng gì không?”
“Nếu cậu thắng, về sau việc rửa chén tôi thầu.” Dựa theo kết quả lựa chọn hôm qua, hôm nay đến phiên hai người họ nấu cơm rửa chén.
Có lợi thì ngu gì mà không lấy, tuy Hình U ở nước ngoài nhưng cũng không mất hứng thú với bộ môn này, cô rất tự tin với kỹ thuật của mình: “Một lời đã định!”
[Hai người này cá cược thực tế vãi ha ha ha] [Tui với chồng của tui cũng hay cá cược vậy á, ai thua thì làm việc nhà…] [Ôi cái cảm giác quen thuộc của đôi vợ chồng già]Trận cá cược đã được quyết định, đôi bên đều nhìn nhau với ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Ôn Tuấn ngồi trên lưng ngựa, cả người cảm thấy choáng váng.
Tôi mới học được cách cho ngựa đi bộ thôi mà, vậy mà hai người đã muốn đua rồi sao?
Hình U nắm chặt dây cương trong tay, nóng lòng muốn thử sức, trước khi xuất phát một giây thì chợt nhớ đến còn một người: “Anh Ôn Tuấn, anh học từ từ với huấn luyện viên đi, chúng em đấu trước một trận.”
Lời nói vừa dứt, cô và Minh Trầm liếc nhìn nhau, hai chân kẹp chặt bụng ngựa rồi phi như bay ra ngoài.
[Đẹp trai quá má ơi!!!] [Chòi má, lần đầu tiên thấy chuyện này trên TV luôn á] [Đua ngựa thiệt luôn kìa trời, quá đỉnh]Trong lúc mọi người đang hăng say ngắm nhìn, đột nhiên phát hiện bóng người trên màn hình càng lúc càng nhỏ.
Hai con tuấn mã phi như bay trên đồng cỏ rộng lớn, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, trực tiếp thoát khỏi ống kính.
Tưởng Tử Dục đang nhìn trộm màn hình: “???”
Con mẹ nó đùa nhau à?
Tổ hậu kỳ còn đang mong đợi vào việc cắn ghép cảnh hai người vui vẻ cưỡi ngựa để tạo hot search, nào ngờ cả đôi đã dắt nhau chạy không thấy bóng dáng đâu.
Tốc độ của cả hai ngang nhau, trận đấu này dường như không có hồi kết.
“Có thấy hàng cây phía trước không? Ai đến đó trước thì sẽ thắng.”
“Được!”
Trong mắt Hình U chỉ còn điểm đích, cô tăng tốc chạy về phía trước, hoàn toàn không để ý đến người bên cạnh cố tình giảm tốc độ, chỉ lao về đích sau cô một giây.
Người phụ nữ ở trên lưng ngựa, đắc ý hất tung đuôi tóc, dùng giọng điệu của kẻ chiến thắng: “Tôi thắng rồi.”
Minh Trầm nhìn chằm chằm người trước mặt: “Ừ, là cậu thắng.”
Lúc này Hình U mới chú ý đến cảnh vật xung quanh: “Hình như chúng ta chạy xa quá rồi thì phải.”
Cô ngồi trên lưng ngựa, chợt thấy Minh Trầm nhảy xuống ngựa, sau đó buộc dây dẫn ngựa vào gốc cây.
Hình U không rõ lý do, trơ mắt nhìn một loạt hành động này của anh.
Sau khi Minh Trầm buộc dây xong thì đi về phía cô, Hình U nhìn theo: “Cậu làm gì vậy?”
Còn chưa kịp hỏi rõ ràng, lồng ngực nóng rực của anh đã áp vào lưng cô.
Minh Trầm nhảy lên lưng ngựa, giật dây cương trên tay cô, sau đó thúc ngựa chạy một lần nữa.
Tự mình cưỡi ngựa thì có thể khống chế, nhưng hiện tại cô đang bị giam cầm, không thể không quan tâm đến nguồn sức mạnh to lớn phía sau.
Con ngựa đỏ giương móng lên, Hình U mất trọng tâm, bất ngờ ngã vào vòm ngực ấm áp.
Trong lòng cô cảm thấy không ổn, hoảng sợ nắm chặt dây cương, liền chạm phải cổ tay nóng rực: “Minh Trầm! Cậu muốn làm gì?”
Vó ngựa chạy như điên, tiếng gió không ngừng đánh vào màng nhĩ.
Người đàn ông cười hừ một tiếng, hơi thở hỗn loạn đầy mạnh mẽ chui vào tai: “Một nhóm ba người chơi có vui không? Hửm?”
– ————–
Nơ: Mấy ngày tới bạn Nơ thi kết thúc môn nên không ra chương được nha, hẹn mọi người tuần sau nhá ~