‹Không cho cười, cư nhiên dám đạp lên mặt điện hạ Diễm Quân Ly› trong thanh âm nổi giận đùng đùng của hệ thống không mang theo ý trách cứ, mà có một loại gì đó yên tâm thoải mái.
‹Đây là chuyện không thể nào kháng cự được› Thương Viêm phản bác hệ thống, từ trong giọng nói có thể biết hiện tại Thương Viêm không có chuyện gì rồi.
Cười đủ, Thương Viêm rốt cục có tâm tình quan sát tình huống hiện tại của bản thân, thời điểm cậu phát hiện trên đồng hồ chỉ số 12 giờ 55 phút thì cậu hình như ý thức được cái gì đó.
‹Hệ thống, công lược› Thương Viêm khôi phục tỉnh táo, bắt đầu giải thích tình huống, từ trong đồng hồ điện tử kia, cậu có thể biết bây giờ là ngày 28 tháng 11, nói cách khác, lúc mà toàn thế giới đang ngất xỉu thì chỉ có một mình cậu thanh tỉnh mà thôi.
‹Bản hệ thống có trình tự miễn dịch, để ký chủ có thể trợ giúp chủ nhân nhiều hơn, đây là công năng bổ sung, bất quá phải chú ý, cái miễn dịch này chỉ giới hạn trong bệnh độc tang thi› Tuy rằng hệ thống có khi có chút động kinh, nhưng việc nên làm thì quả thực hoàn thành rất tốt.
Trong lòng Thương Viêm điên cuồng vui sướng, bệnh độc lợi hại nhất mạt thế đó chính là tang thi bệnh độc, đồng thời cũng là loại dễ dàng nhiễm phải nhất, thế mà hiện tại cậu lại có trình tự miễn dịch, hỏi sao cậu không cao hứng cho được.
‹Thăng cấp trình tự, cần hạch tinh› Thanh âm của công lược không dự liệu mà xuất hiện trong đầu Thương Viêm, tuy nhiên Thương Viêm đã quá quen thuộc việc hệ thống đột ngột quấy rầy, cho nên đối với thanh âm bình tĩnh trầm thấp của công lược thì hoàn toàn không cảm thấy khó chịu.
‹Thăng cấp?› Cũng đúng, loại đồ vật này cũng yêu cầu bản thân mình trả giá mới có thể có được, có như vậy cậu ngược lại mới càng thêm yên tâm.
‹Bản hệ thống dung hợp hạch tinh cấp một thì có thể khiến trình tự miễn dịch bài xích bệnh độc của tang thi tăng lên một bậc, bảo hộ cho kí chủ được an toàn. Như thế nào, bản hệ thống quá lợi hại phải không~› nghe cái thanh âm này, Thương Viêm có thể biết được, hiện tại biểu tình của hệ thống có bao nhiêu kiêu ngạo.
Ăn cơm với bò thì lo ngay ngáy, ăn cơm với cáy thì ngáy o o(*)
‹Thu thập vật tư› Công lược đột nhiên thốt ra, đánh gãy ý nghĩ của Thương Viêm, Thương Viêm rốt cuộc nhớ tới bản thân mình bây giờ là nhân loại duy nhất còn tỉnh, hiện tại không hành động thì còn đợi tới chừng nào?
Viện an dưỡng Lưu Thủy Bích Thiên, có thiết bị chữa trị tốt nhất, thức ăn và đồ dùng cũng là những thứ cao cấp nhất, đương nhiên không thể thiếu súng đạn và những vũ khí này nọ.
Nghĩ đến đây, Thương Viêm đã cảm thấy tay chân ngứa ngáy, thật muốn đem tất cả nhét vào trong. Ngay cả quần áo trên người bị mồ hôi làm ướt đẫm cậu cũng không quan tâm, tựa như là sợ ai đó nhảy ra cướp đoạt với mình, gấp gáp phóng xuống giường xỏ giầy vào.
Đã nghĩ tới thì phải bắt tay vào làm, hết thảy chuẩn bị xong xuôi, tuy nhiên thời điểm Thương Viêm quay đầu lại nhìn về phía cửa ra vào, ánh vào mi mắt chính là một đống vật dụng cồng kềnh nặng trịch, cản trở đường đi của Thương Viêm.
Nhìn đám đồ vật bị nhồi nhét loạn xạ lung tung nhưng cân nặng rất lớn kia, Thương Viêm chỉ có thể quẹt miệng, nhận mệnh mà đem những thứ chướng mắt này dọn ra một bên, nhưng khi nghĩ tới lát nữa lại phải kéo nó chặn cửa, trong lòng liền dâng lên từng đợt buồn bực.
Rốt cục, Thương Viêm thông minh mà đem đám đồ gia dụng này dọn ra một cái khe, vừa đủ cho thân thể thon dài của Thương Viêm chui lọt, như vậy sẽ không phải vất vả tốn nhiều sức nữa, Thương Viêm vì tâm tư nho nhỏ của mình mà tự hào.
—
Mà trong một căn phòng cho thuê nào đó, có một thanh niên từ trong mê man tỉnh lại, ánh mắt vô cùng nghi hoặc, khi gã nhìn rõ ràng tình huống xung quanh, khiếp sợ chân thực hiện ra trên mặt.
Phòng ở tuy rằng không cũ cũng không nhỏ, nhưng có thể thấy được đã trải qua rất nhiều năm lịch sử, từ vật phẩm chung quanh mà đúc kết ra, đây là một phòng ở bình thường đến không thể nào bình thường hơn nữa.
Gã đang ở nơi nào? Gã không phải đang ngủ trong giờ học hay sao? Vì cái gì lại xuyên qua? Hơn nữa còn biến thành một tiểu nhân vật như vầy, đây mới là thứ mà lúc này gã bất mãn nhất.
Dưới tình trạng tiểu thuyết xuyên qua lưu hành rộng rãi như thế này, gã làm sao có thể không biết cơ chứ. Bất quá người khác xuyên không phải thành phú nhị đại(*) chính là quan nhị đại(*), ít nhất cũng phải là Thái tử gia hắc đạo, một người bình thường như thế này sao có thể thõa mãn được hùng lâm tráng trí của gã.
Bất quá thời điểm gã nhìn thấy chứng minh thư trên bàn, bất mãn trước đó lập tức hóa thành tro tàn.
Chung Hư Lữ, cư nhiên là Chung Hư Lữ.《Đế Vương Mạt Thế》là quyển tiểu thuyết đứng đầu trên bảng xếp hạng kim bài, gã sao lại chưa xem qua, gã chính là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của《Đế Vương Mạt Thế》, nhìn nhân vật chính mở hết bàn tay vàng này đến bàn tay vàng khác, gã chỉ có một chữ… thích.
Trước còn có một độc giả ngu ngốc nào đó nói Chung Hư Lữ rất Sue, không Sue thì sao là nhân vật chính được, đối với cái loại comment này gã quả quyết reply mắng cho bõ ghét.
Mà hiện tại, gã cư nhiên chính là Chung Hư Lữ ngày sau sẽ xưng bá thiên hạ, thật là khiến cho người ta hưng phấn phải không ( gào thét -ing )!
Hiện tại gã chính là Chung Hư Lữ!
Nghĩ đến ngày sau sẽ đứng trên đỉnh cao của loài người, Chung Hư Lữ lập tức hưng phấn đi nhìn xem ngày tháng, phát hiện bây giờ đã là ngày 29, nói cách khác mạt thế đã bắt đầu rồi, ngày lành của gã đã đến.
Chung Hư Lữ hoàn toàn không có một chút sợ hãi khi biết mạt thế đã đến, trong lòng tràn đầy chờ mong, bản thân nên đại triển thần uy như thế nào.
Đúng rồi, không gian.
Cho dù Chung Hư Lữ bị vui sướng xông đến choáng váng đầu óc, nhưng cái bàn tay vàng này gã như thế nào cũng sẽ không quên.
Chung Hư Lữ tìm tìm trên cổ mình, trong《Đế Vương Mạt Thế》, không gian hư vô chính là đeo trên cổ Chung Hư Lữ. Cho dù gã so với người khác tỉnh lại sớm hơn, nhưng không có không gian thì vật tư gì gã cũng đều không thể thu thập.
Quả nhiên, trên cổ của gã có đeo một cái ngọc giới. Chung Hư Lữ kích động, bất chấp tất cả liền nhỏ máu lên trên đó, khi nhìn thấy máu của mình tiến nhập vào trong ngọc giới thì gã càng thêm hưng phấn mà nói không ra lời.
Ngọc giới thấp kém bắt đầu trở nên trong suốt, xuất hiện “cảm giác nõn nà” như dương chi bạch ngọc, nhưng nó không có màu thuần trắng, mà mang theo một lớp sáng bóng tựa dầu trơn.
Trên ngọc giới chẳng hề có bất luận hoa văn gì, chỉ là một chiếc nhẫn trơn không quá cầu kỳ, nhưng dựa vào phản ứng sáng bóng này có thể khiến cho người ta nhìn ra sự bất phàm của nó.
Chung Hư Lữ không có kinh nghiệm về ngọc, căn bản không biết sự đặc biệt của dương chi bạch ngọc, cho dù gã phát hiện trên cổ đeo một cái sơn liêu đẹp mắt, thì gã cũng không thể phân biệt được đâu là tử ngọc của không gian hư vô.
Đi vào. Chung Hư Lữ nghĩ như vậy.
Thời điểm gã mở mắt ra lần nữa, xuất hiện trước mặt gã là một mảnh vườn đặc biệt, miếng đất đen không có trồng trọt gì nhưng được quy hoạch chỉnh chỉnh tề tề, giữa đó có một căn nhà ngói nho nhỏ, bên cạnh còn có một con suối chảy qua, nước suối róc rách có thể nhìn thấy rõ ràng, ánh nắng mặt trời từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, khúc xạ khiến nó trở nên lóng lánh.
Nhưng miếng đất này có phạm vi, Chung Hư Lữ có thể thấy rõ ràng, chỉ gói gọn trong 600 mẫu (một mẫu 666m vuông ), ở ngoài phạm vi đó thì bao phủ tầng tầng lớp lớp sương mù, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy núi nhỏ phía xa xa.
Chung Hư Lữ kiểm tra vùng lãnh thổ nhỏ bé kia, gã rất vừa lòng, gã biết cái không gian này yêu cầu phải thăng cấp, ngày sau không gian của gã nhất định sẽ càng thêm xinh đẹp và rộng rãi. Chung Hư Lữ vừa nghĩ tới năng lực nghịch thiên của không gian ngày sau, trong lòng liền ngứa, hận không thể lập tức đánh tang thi thu thập hạch tinh để thăng cấp.