Lúc này, An Tử Thiên mới giãn mày, mỉm cười một lần nữa, khôi phục vẻ mặt lúc đầu, anh rót rượu vang đỏ, sau đó nâng chén: “Như vậy, thân yêu…”, khẽ chạm vào ly rượu của Bạch Thấm: “Lễ Tình nhân vui vẻ!”
Chờ đến khi nếm thử thức ăn, Bạch Thấm mới giật mình phát hiện, thì ra An Tử Thiên đã đóng gói, đưa cả quản gia lẫn đầu bếp trong nhà họ An đến nơi này.
Bỗng nhiên âm nhạc thay đổi, An Tử Thiên đứng dậy, xoay người đưa tay mời: “Vị tiểu thư xinh đẹp này, liệu anh có hân hạnh mời em nhảy một điệu?”
“Rất sẵn lòng!” Bạch Thấm đưa tay nắm lấy tay của anh, khẽ nở nụ cười.
“May mắn của anh!” An Tử Thiên cũng nở một nụ cười.
Hai người cùng nhảu một điệu Valse nhẹ nhàng, Bạch Thấm tựa đầu vào vai của An Tử Thiên: “Anh Tử Thiên, em thật sự rất vui, cảm ơn món quà bất ngờ đầy vui vẻ trong ngày Lễ Tình nhân này của anh.”
An Tử Thiên vô cùng vui vẻ vì anh đã có thể làm cho Bạch Thấm hài lòng, đây là những điều cô nên nhận được. Mỗi một cô gái đều nên được âu yếm, được người mình yêu tỉ mỉ chuẩn bị một điều bất ngờ đầy vui vẻ, được hưởng thụ lãng mạn. Mà tất cả những điều người khác có thể làm được, anh cũng có thể làm được, anh hoàn toàn có thể làm được!
***
Theo như ý muốn của An Tử Nguyệt, cô muốn An Tử Thiên ở lại thành phố W, không đến thành phố A nữa, nếu như anh ở lại thành phố W thì việc xử lý chuyện của công ty sẽ dễ dàng hơn. Nhưng đương nhiên là An Tử Thiên sẽ không đồng ý, anh nói rằng Bạch Thấm ở đâu, thì anh sẽ ở đó. An Tử Nguyệt không lay chuyển được quyết định của anh, vì thế cuối cùng anh và Bạch Thấm vẫn quay về căn nhà nhỏ của hai người ở thành phố A.
Lâm Thước Nhạc nói Triệu Ngạn Bân đến Đại học A khi Bạch Thấm đang viết bài, cô liền không cẩn thận gạch một đường lên trên vở.
“Cậu ấy tới làm cái gì?”
“Không phải gần đây có cuộc thi hùng biện dành cho sinh viên khoa tiếng Anh được tổ chức ở trường chúng ta sao? Cậu ấy là sinh viên đại diện cho trường của cậu ấy.”
Bạch Thấm tiếp tục viết bài.
“Tiểu Thấm, cậu ấy nói muốn mời chúng ta ăn cơm, tớ đồng ý rồi…”
Bạch Thấm lại không cẩn thận gạch thêm một đường lên vở…
“Ôi, Tiểu Thấm, cậu bị làm sao vậy? Vở sắp bị cậu gạch hỏng rồi đó.”
“Bút này viết hơi khó, đợi lát nữa tan học, cậu cùng tớ đi mua một chiếc bút mới nhé.”
***
Nhìn người con trai đang mỉm cười đứng cách đó không xa, Bạch Thấm có chút đau đầu, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, chẳng lẽ người này đã sớm đứng canh ở nơi này hay sao? Hay là đã có người lén lút thông báo cho cậu ta… Bạch Thấm liếc mắt nhìn Lâm Thước Nhạc ở bên cạnh, vừa vặn bắt gặp cô ấy đang chột dạ cười.
“Thật trùng hợp, vậy mà lại có thể gặp các cậu ở đây.”
“Hi… hi… Tiểu Thấm nói bút của cậu ấy hỏng rồi, tớ liền đưa cậu ấy đến đâu mua bút. Cậu cũng đến đâu mua bút à?” Lâm Thước Nhạc, cậu còn có thể giấu đầu hở đuôi hơn nữa được không vậy?
“A… Đúng vậy, đúng lúc tớ cũng đang thiếu một cây bút.” (Maybe: nói dối cũng cần phải có kĩ thuật đó!)
“Ôi, thật là trùng hợp, vậy chúng ta cùng nhau mua đi.”
Bạch Thấm xấu hổ, tùy tiện lấy một chiếc bút rồi đi tính tiền.
“Triệu Ngạn Bân, chúng tớ đi trước, cậu cứ từ từ chọn đi.”
“Chờ đã…” Triệu Ngạn Bân gọi Bạch Thấm đứng lại: “… Cậu có rảnh không? Bạn bè cũ gặp nhau được một lần cũng không dễ dàng, hay là chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Cậu cố gắng khiến cho không khí trở nên thoải mái sinh động hơn.
“Ngại quá, tớ còn có việc, cậu và Thước Nhạc cùng đi nhé.” Bạch Thấm vẫn còn nhớ rất rõ, buổi sáng ngày hôm đó, khi mới trở về, An Tử Thiên bắt gặp cảnh tượng đó(1) đã không vui nhiều như thế nào. Anh cố ý làm món cô không thích ăn, sau đó còn bắt cô phải ăn, mãi cho đến khi cô chủ động giải thích quan hệ của cô và Triệu Ngạn Bân, hơn nữa còn hứa về sau sẽ không qua lại với cậu nữa thì anh mới không giận dỗi nữa. Hiện tại đương nhiên cô phải duy trì khoảng cách nhất định với Triệu Ngạn Bân.
(1) Bạn nào không nhớ thì xem lại
“Bạch Thấm, cậu đừng hiểu nhầm, tớ không có ý gì khác, thật đó, tớ chỉ muốn giải thích với cậu thôi.” Triệu Ngạn Bân vội vàng kéo Bạch Thấm đang chuẩn bị bước đi lại.
“Xin cậu buông tay ra được không?” Một câu cầu kiến nhưng cũng mang giọng điệu ra lệnh.
Triệu Ngạn Bân ý thức được mình thất lễ, vội vàng buông tay: “Thật xin lỗi, là tớ nhất thời quá nóng vội. Tớ chỉ muốn mời cậu ăn một bữa cơm, xin lỗi về việc lần trước đã thiếu lễ độ trước mặt cậu. Lúc ấy cảm xúc của tớ có chút quá kích động, chỉ lo đến cảm nhận của bản thân mà không để ý đến chuyện khác. Ở trước mặt cậu, tớ có chút không kiềm chế được cảm xúc của mình nên mới thất lễ, thật xin lỗi. Xin cậu hãy chấp nhận lời giải thích của tớ!”
“Tớ chấp nhận lời giải thích của cậu, nhưng tớ vẫn sẽ không đồng ý lời mời của cậu. Nếu cậu đã nói mình không thể kiềm chế được cảm xúc trước mặt tớ, vậy thì chúng ta vẫn nên không gặp mặt thì tốt hơn, miễn cho cậu lại làm ra chuyện gì đó thiếu lễ độ, như vậy dù cậu có giải thích với tớ thì cũng không giải thích được hết. Thật ngại quá, chồng chưa cưới của tớ còn đang chờ, tớ đi trước. Thước Nhạc sẽ tiếp đãi cậu thật tốt.” Nói xong, Bạch Thấm liếc mắt nhìn Lâm Thước Nhạc, ý muốn nói là: Chờ đó, lần sau tớ sẽ tìm cậu tính sổ.
Lâm Thước Nhạc rụt cổ nịnh nọt: “Ha…ha… Đúng vậy, tớ đang rảnh, Tiểu Thấm, cậu cứ yên tâm đi, tớ sẽ tiếp đãi cậu ấy thật tốt.”
Lâm Thước Nhạc vẫy tay với bóng lưng của Bạch Thấm, bản thân cô khiến cho tình thế khó xử, vẫn nên tự mình xử lý thì hơn.
Sau đó Lâm Thước Nhạc quay đầu thấy vẻ mặt Triệu Ngạn Bân tràn ngập sự thất bại, cậu nhìn chằm chằm bóng lưng của Bạch Thấm, muốn nói gì đó rồi lại thôi, dáng vẻ tinh thần uể oải, cô khẽ chọt chọt ngón tay mình, trong lòng cảm thấy áy náy, hình như lần này cô đã tham dự vào chuyện này quá nhiều rồi.
***
Đang trên đường đến công ty tìm An Tử Thiên, Bạch Thấm nhận được điện thoại của An Tử Nguyệt, hỏi có phải cô và Triệu Ngạn Bân là bạn học của nhau hay không.
“Bọn em là bạn cùng lớp thời trung học, sao vậy ạ?”
“Hai người có phải vẫn liên lạc hay không, cậu ta theo đuổi em?”
“… Cậu ấy thích em, nhưng em liên lạc với cậu ấy rất ít. Chị Tử Nguyệt, tại sao đột nhiên chị lại hỏi điều này?” Bị hỏi loại chuyện như vậy, Bạch Thấm có chút xấu hổ. Tuy rằng bản thân cô cái gì cũng chưa làm, nhưng kí ức về kiếp trước khiến cô ít nhiều cũng có chút chột dạ.
“Gần đây đột nhiên Tử Thiên ra sức chèn ép công ty của nhà họ Triệu. Tuy rằng hiện tại An thị hoàn toàn có thể thể thu mua công ty Đông Thành của nhà họ Triệu, nhưng đây là một chuyện hoàn toàn vô nghĩa, lãng phí nhân lực và tài chính, nếu lỡ như bị đối thủ kinh doanh bắt được điểm yếu thì lại càng không tốt. Chị đoán ngọn nguồn mọi chuyện chính là ở chỗ này. Chị mong em có thể khuyên nó đừng để chuyện tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc.” Giọng điệu của An Tử Nguyệt vẫn giống như trước đây, chỉ cần đề cập đến công việc thì hoàn toàn là giọng điệu giải quyết việc chung, tuy rằng như thế, không hiểu sao Bạch Thấm lại hơi có cảm giác An Tử Nguyệt đang có ý trách cứ cô không xử lý tốt các mối quan hệ với những người đàn ông khác, đối xử với An Tử Thiên vẫn chưa đủ chung thủy?
Bạch Thấm cảm thấy bản thân càng nghĩ càng thái quá, cô hơi lắc đầu, xem ra quả nhiên là do kí ức của kiếp trước ảnh hưởng mà, cô giải thích với An Tử Nguyệt: “Em không biết chuyện này. Nhất định là anh Tử Thiên đã hiểu lầm điều gì đó. Chị Tử Nguyệt cứ yên tâm, em nhất định sẽ khuyên anh ấy thật tốt, tuyệt tối không để anh ấy tiếp tục làm như vậy nữa.”
“… Tiểu Thấm, chị biết hiện tại em đã toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Tư Thiên, hai người các em hòa hợp, chị và ông nội cũng không cần phải lo lắng nữa.”
Bạch Thấm bỗng nhiên có chút không biết nói lời nào, từ trước đến nay An Tử Nguyệt vẫn luôn ít thể hiện cảm xúc trước mặt cô, là bởi vì không tin tưởng tình cảm của cô dành cho An Tử Thiên?