Kim Bích Huy Hoàng đúng thật là kim bích huy hoàng, bây giờ đã là bảy giờ rưỡi tối, ánh đèn sáng chói khắp nơi, càng lúc càng xa hoa lóa mắt.
Cố Lan San có thẻ hội viên cao cấp ở nơi này, cho nên một đường đi thẳng vào trong không có chút trở ngại nào.
Dọc theo con đường lát đá đi thẳng vào trong một căn biệt thự, đó chính là một cung điện xa hoa, thời gian qua Thịnh Thế và bạn của anh ta luôn thích tụ tập ở nơi đây.
Dọc theo đường đi Cố Lan San chạm mặt không ít người hầu rượu và bồi bàn của Kim Bích Huy Hoàng, những đại gia quanh năm trà trộn ở chốn này, gặp qua các loại mỹ nữ, đã sớm nhàm chán, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp của Cố Lan San, không nhịn được chăm chú nhìn thêm một chút.
Thịnh Thế coi như là ông chủ của bọn họ, bọn họ đều rất quen thuộc, bọn họ cũng biết Thịnh Thế đã kết hôn rồi.
Bối cảnh gia đình của Thịnh Thế khá đặc thù, cho nên rất nhiều chuyện không thể quá phách lối xa xỉ, cho nên hôn lễ của anh và Cố Lan San cũng chỉ tổ chức đơn giản.
Mà sau khi cưới Cố Lan San vẫn ru rú trong nhà, rất ít người biết cô chính là thiếu phu nhân của nhà họ Thịnh trong tin đồn!
Cố Lan San vừa tới cửa, đã nghe được bên trong có từng đợt tiếng cười truyền ra, Cố Lan San buông rèm mắt xuống, hít sâu một hơi, liền đẩy cửa ra.
Xà nhà cung điện rất cao, trang trí trên trần nhà không theo phong cách Châu Âu tráng lệ, mà là Mãn Thiên Tinh Quang (bầu trời đầy sao).
Bên trong cũng bài trí rất đơn giản, không gian rất lớn.
Một nhóm người ngồi trên ghế sofa, mọi người đang nói chuyện phiếm.
Quý Lưu Niên là người đầu tiên nghe được tiếng giày cao gót truyền đến, quay đầu, nhìn thấy Cố Lan San, đầu tiên là sững sờ, sau đó liền cười đứng lên, khẩu âm Bắc Kinh liền cất lên: “Ô, Lan San, sao em lại tới đây! Gần đây thật là càng ngày càng xinh nha!”
Quý Lưu Niên vừa cất tiếng, những người khác cũng đều nhao nhao nhìn về phía Cố Lan San.
Những người ngồi ở nơi đó khoảng chừng bảy tám người nữ có nam có, trong đó có hai người Cố Lan San quen biết, một là người mới vừa chào hỏi cô Quý Lưu Niên, người còn lại là Hạ Phồn Hoa, bọn họ đều là bạn nối khố từ nhỏ lớn lên trong đại viện quân khu với Thịnh Thế, khi Thịnh Thế còn là Hỗn Thế Ma Vương thì hai người bọn họ chính là hai cánh tay đắc lực của anh!
Hạ Phồn Hoa ngồi trên ghế sofa có chút xa, vẫy vẫy tay với Cố Lan San, nói: “Lan San, em nên đổi tên thành mỹ nhân đi!”
Quý Lưu Niên quay sang lườm Hạ Phồn Hoa một cái, mắng: “Rốt cuộc miệng cậu có biết nói chuyện hay không, cái gì mà đổi tên thành mỹ nhân, nên đổi tên thành tuyệt thế mỹ nhân mới đúng!”
Hạ Phồn Hoa bị Quý Lưu Niên mắng một câu, khinh thường bĩu môi, ôm vai một cô nàng ở bên cạnh mình, ngẩng đầu nhìn Cố Lan San, chuyển đề tài: “Lan San, đừng đứng đó nữa, mau ngồi xuống đi!”