Cảnh Dực đứng yên tại chỗ một lúc, nói với Minh Châu, “Đi thôi.”
Anh dẫn Minh Châu ra ngoài đi đến trước chiếc xe, mở cửa ghế phó lái ngồi vào.
Minh Châu có chút căng thẳng, mấy người Triệu Đại Chí hoàn toàn không mang lại cho cô cảm giác áp bức mạnh mẽ như thế này, nhưng Cảnh Dực thì có, anh gần như không cần lên tiếng, chỉ cần ngồi ngay bên cạnh cô, cơ thể cô sẽ bất giác trở nên căng thẳng.
Cô mở cửa ghế lái chính, nhẹ nhàng ngồi lên xe, sau khi đóng cửa thì điều chỉnh ghế ngồi, tiếp đó mới thắt dây an toàn, toàn là những nội dung trước kia thầy hướng dẫn từng dạy.
Trước tiên cô phải lái xe ra khỏi bãi đậu, lúc trước xe cô học là hộp số thủ công, còn xe này là hộp số tự động, cô nhìn chăm chăm hộp số tự động một lúc, bỗng dưng Cảnh Dực vươn tay đến, kéo hộp số xuống một nấc, “D là chạy về phía trước, R là lùi về sau, P là dừng xe, giẫm chắc phanh xe, chạy lên trước rồi lùi về sau.”
“Dạ.” Minh Châu thử làm theo, tốc độ rất chậm chạy xe ra ngoài, lại dựa theo cách dạy của Cảnh Dực, lái xe về phía trước, năng lực hiểu biết của cô vô cùng cao, đầu óc cũng thông minh, tới lui vài lần là biết lái ngay.
Chỉ có điều lúc quay về, cô không phát hiện lúc rẽ ngoặt phía sau có xe, bàn tay đặt trên vô lăng bỗng dưng bị một bàn tay to nắm lấy, bàn tay của người đàn ông vô cùng mạnh mẽ, mang theo cảm giác nóng bỏng, nắm lấy tay cô đánh một vòng vô lăng, điều khiển để cô tấp xe vào lề, bấy giờ mới buông tay ra.
Minh Châu không biết bị dọa sợ vì chiếc xe phóng nhanh qua từ phía sau, hay bị bàn tay đột ngột ập đến của Cảnh Dực dọa sợ, khi chiếc xe dừng lại, trái tim cô vẫn đang đập thình thịch.
“Sợ à?” Cảnh Dực nghiêng đầu nhìn cô.
Minh Châu nhẹ nhàng lắc đầu, cô cúi đầu nhìn bàn tay vừa bị anh nắm lấy, đầu ngón tay đang run rẩy.
“Trước khi rẽ ngoặt nhớ phải nhìn kính chiếu hậu.” Cảnh Dực nói xong, thấy cô một vẫn đầu nhìn bàn tay của mình, anh hơi ngập ngừng, nhướng mày hỏi cô, “Tay rất đau sao?”
Minh Châu bất chấp nhìn anh nói, “Không đau.”
Đôi mắt của người đàn ông có màu rất nhạt, khiến vẻ mặt trên gương mặt ấy trông vô cùng hờ hững, anh ngước mắt lên, vết sẹo nơi đuôi mắt khiến gương mặt tuấn tú của anh được điểm tô thêm một chút lưu manh, anh hơi nghiêng đầu, đường cong của quai hàm dần trở nên sắc bén, yết hầu nhô lên có một sự gợi cảm khác thường.
Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên Minh Châu chủ động nhìn thẳng vào anh như thế này, anh chẳng nói câu nào, thậm chí mắt cũng chẳng thèm chớp, trái lại Minh Châu nhìn chăm chú anh quá lâu, lúc cảm thấy bầu không khí dần biến đổi, cô không thể không ngoảnh mặt đi, cúi thấp đầu.
“Em rất sợ tôi?” Anh lại hỏi lần nữa.
Minh Châu không biết làm sao, không dám ngoảnh đầu nhìn anh nữa, giọng nói hơi cứng nhắc, “Không phải.”
Khóe môi Cảnh Dực giương lên, nhẹ nhàng cười thành tiếng, anh mở cửa sổ xe, nói với Minh Châu, “Luyện thêm một lần nữa.”
——oOo——