“Khá lắm. Không vận dụng được nội công thì tiềm năng có dồi dào tới mấy cũng chỉ là phàm nhân thôi.”
“Làm thế nào để đệ có thể khai thác nội công nhiều hơn nữa?”
“Hãy cứ tập trung thành thục sử dụng những gì mình đang có đi đã. Khai mở nội công thì có nhiều cách lắm. Kẻ vào sinh ra tử nhiều trận tự khắc biết vận dụng theo kinh nghiệm, như ta đây. Những kẻ khác tìm chỗ thanh vắng luyện công, có kẻ đóng cửa bế quan hàng chục năm trời chỉ theo đuổi việc luyện công. Ta cho rằng những kẻ đó thực là vô dụng.” Ô Di Hà thở hắt một tiếng. “Có công lực để làm gì khi chỉ giữ nó vì mục đích ích kỷ luyện thân, không đem ra cứu giúp bá tánh?”
“Vậy cứ càng chiến đấu nhiều, càng luyện công nhiều là cứ vậy mạnh lên?” Thừa Lân lại hỏi.
“Không; không. Đơn giản như vậy thì ai cũng thành thống soái.” Ô Di Hà xua tay. “Cũng phải xem tư chất của người đó ra sao. Có người tiến thân rất nhanh hồi trẻ nhưng rồi không phải triển được nữa, vì ngưỡng của người ta chỉ có thế. Có những người cũng đột phá phá ngưỡng lên cao hơn, nhưng phải tới tứ tuần, ngũ tuần mới làm được, vì dù ngưỡng cực hạn của họ cao nhưng ngộ tính của họ không cao. Nói chung là có nhiều điều phức tạp, đệ tự trải nghiệm sẽ hiểu ra.”
“Nếu chỉ có năm tầng nội công, tại sao đột phá cảnh giới lại mất nhiều thời gian như vậy?” Thừa Lân hỏi.
“Ni Kham sư phụ không giảng giải gì cho đệ sao?” Ô Di Hà hồ nghi.
“Sư phụ có nói đến, nhưng không nhắc tới sâu. Sư phụ nói rằng để đệ tự trải nghiệm mới ngộ ra nhiều điều.”
“Bản thân trong các tầng nội công cũng có các cấp độ khác nhau. Như ở tầng thứ nhất có Nhất Tầng Sơ Cấp, Nhất Tầng Trung Cấp, Nhất Tầng Cao Cấp. Mức độ chênh lệch giữa các cấp không lớn như khi đệ đột phá từ tầng thứ nhất cao cấp lên tầng thứ hai sơ cấp, nhưng những chênh lệch là có thể cảm thấy được.”
Thừa Lân thở dài. “Đến bốn mươi tuổi mà mới đột phá thì lúc đó giặc đã san bằng cả Kim quốc rồi!”
Ô Di Hà vỗ vai Lân. “Nhưng đệ hãy nhớ, nội công không phải thứ duy nhất. Người Dã Nhân chúng ta, đại đa số còn không vượt quá tầng nội công đầu tiên, nhưng ai nấy đều thân thể tráng kiện, tay không xuyên phá được chiến giáp, sức địch nổi hai tinh binh triều đình. Ngoài nội công, đệ cần có cả thể trạng, tốc độ, khéo léo, và quan trọng hơn là cả trí tuệ nữa. Những thứ đó, chúng ta sẽ tích lũy qua thực chiến. Ngoài chiến trường kia, kẻ nào thông tuệ hơn là kẻ sống sót.” Giờ lại đến lượt Hà thở dài. “Tiếc là con người sống chết có hạn, khi mà công lực dồi dào, trí tuệ thông mẫn thì thể chất lại suy yếu, chân tay chậm chạp. Tuổi của ta đang là sung mãn nhất, có được sự cân bằng của cả nội lẫn ngoại công, cũng thật may mắn có thể góp chút sức mọn này chống giặc Hung Nô.”
Hai người luyện tập một lúc nữa thì trời đã tờ mờ sáng. Hai người định thu dọn ra về, thì khi Thừa Lân dắt ngựa đi mới nhớ ra một điều mà hỏi Hà, “Không biết huynh đã luyện nội công tới cảnh giới nào?”
“Ta đã là Tam Tầng Sơ Cấp rồi,” Hà đáp.
Thừa Lân đôi mắt sáng lên, ngỏ ý muốn biết sức mạnh của tầng thứ ba khác với tầng thứ nhất thế nào.
“Được thôi. Ta có một số tuyệt kĩ của Đắc Kỷ phái, để ta cho đệ xem vài chiêu.” Nói rồi, Ô Di Hà cho đao vào lại trong vỏ, đứng trước mặt một gốc cây lớn, hai chân trụ thấp xuống. Rồi Hà vận chân khí vào một tay, kết hợp với sức mạnh thể chất đánh thẳng một quyền. Đường quyền của họ Ô Di xuất phát thật nhanh, phía sau xuất ra một tia màu tro, tông sắc, mà tia sáng cũng phải chạy đuổi theo nắm đấm của hắn. Xung quanh kêu lên một tiếng ‘rầm’ vừa đủ để Thừa Lân phải lui lại đôi bước, lại tỏa ra làn khói xám trắng nghi ngút. Lân nhìn kỹ thì thấy thân cây đã lõm lại một mảng to như âu nước, vỏ cây toác một mảng trơ thân to cỡ miếng giấy cói, lá bạch dương từ ngọn cây tít trên cao rung lên rào rạc, vài tán lá nối đuôi nhau rụng xuống, thậm chí xung động còn khiến vài cành cây kế bên cũng rung lên theo.
Thừa Lân xuýt xoa, trầm trồ khen ngợi rồi hỏi, “Chiêu vừa rồi của huynh là chiêu gì vậy?”
“Đó là Cưỡng Lực Quyền, đòn đánh đơn giản mà mãnh lực của Đắc Kỷ chúng ta. Ta chưa vận công hết sức đâu, vì nếu gây ra tiếng động lớn không những có thể đánh thức các huynh đệ mà còn đánh động cho kẻ địch nếu chẳng may chúng đang ở gần đây.”
Thừa Lân lấy làm kinh ngạc. Vậy ra đòn quyền đó còn có thể mạnh nữa? Nếu chàng mà trúng một đòn có lẽ sẽ thổ huyết mà chết mất.
“Bây giờ trời đã gần sáng, hôm khác ta luyện tập tiếp. Ta hãy về nhanh không các huynh đệ lại tốn công đi tìm,” Hà nói. Rồi hai người họ, Thừa Lân cưỡi ngựa, Ô Di Hà đi chân trần trở về.
~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~