Hoàng Minh sáng dậy không nổi nhưng lại buộc xuống giường vì một cuộc điện thoại. Hơn một giờ sau cậu đã có mặt ở điểm hẹn.
“Cậu đã tra ra.?” Hoàng Minh nét mặt khẩn trương nhìn Thái Phong ở phía đối diện đang ra vẻ thần thần bí bí.
Cậu ta ra hiệu cho Hoàng Minh lại gần hơn một chút. “Không những tra ra, mà còn tra ra cả một đường dây không chỉ một người!”
Hoàng Minh giật bắn người bất ngờ trợn mắt. “Chính xác rồi chứ?”
Thái Phong lúc này tiến lại gần hơn nữa giọng nhỏ hết sức có thể. “Tôi đã cùng người mà cậu nhắn gửi cùng với một anh họ làm IT của tôi hợp lực. Đầu tiên tra ra được máy tính và địa chỉ IP phát tán tài liệu. Dựa vào mã code đã bị mã hoá mà ra tra được tài khoản đăng nhập. Từ đó tạm thời biết được chủ tài khoản.”
“Là người đó đúng không?” Hoàng Minh khẩn trương.
“Tiếc là không phải. Là một nhân viên của bộ phận kế toán. Là user của cậu ta. Bất ngờ lắm đúng không?”
“Tại sao bất ngờ?” Hoàng Minh nghiêng đầu thắc mắc.
“Chính là cậu ta cũng là một sinh viên thực tập giống tôi. User của chúng tôi chỉ có quyền truy cập máy tính và xem tài liệu chứ không thể cắt sao chép hay chuyển tài liệu đi đâu cả!” Thái Phong càng nói càng làm Hoàng Minh không hiểu nổi.
“Vậy tại sao lại có chuyện từ user đó mà chuyển tài liệu đi được?!” Hoàng Minh tiếp tục đặt ra câu hỏi.
Thái Phong càng kể càng hăng hái. “Đúng như tôi thắc mắc. Anh họ tôi đã mất gần một ngày trời mới giải được phần thông tin bị mã hoá đi.”
“Là gì?”
“User đó chỉ là một user ảo đánh lừa. Từ một user gốc có đủ chức năng hắn ta tạo ra một tài khoản dựa trên tài khoản của sinh viên thực tập để đề phòng trường hợp bị phát hiện giống như tôi đang làm đây.”
Hoàng Minh càng nghe càng hoa mắt chóng mặt. “Cậu nói tiếp đi.”
“Chính là tôi may mắn nên một phát không những lấy được user gốc mà còn đăng nhập được tài khoản cá nhân của hắn ta lấy được tất cả tài liệu đã bị đánh cắp. Không những có lần này. Còn những lần khác. Cả kê khai nguồn tiền bất chính và rất nhiều thứ nữa.”
Hoàng Minh lùng bùng lỗ tai.
“Khoan khoan, nếu như vậy cậu làm sao biết là rất nhiều người tham gia vụ này?”
“Thì chính là bản kê khai. Vừa có đầy đủ tên chức vụ số tài khoản ngân hàng. Một chút cũng không thiếu. Lần này bọn chúng chỉ có nước chạy đằng trời.”
Nói xong Thái Phong liền đưa một chiếc USB lên bàn.
“Tôi giao hết cho cậu và hãy xem như tôi không tham gia nhé. Tôi chỉ muốn yên ổn kết thúc kỳ thực tập này. Không thích thị phi.”
Hoàng Minh nhận lấy chiếc USB cẩn thận cho vào túi rồi vỗ lên vai Thái Phong. “Vất vả cho cậu rồi, lần này nhờ có cậu. Phần còn lại tôi sẽ nhờ người khác ra mặt. Rất cảm ơn cậu!”
“Haha đãi một bữa tôi cũng không ngại đâu. Từ ngày đi thực tập cho đến hôm nay tới chút nghĩ ngơi cũng thấp thỏm lo sợ.”
“Chắc chắn được.”
Vì còn đang giờ làm việc nên nhờ Hoàng Minh bảo lãnh cậu ta mới có thể ra ngoài vì vậy rất nhanh phải quay lại làm việc. Vẻ mặt mười phần tự hào về thành tựu của bản thân. Hoàng Minh vô cùng cảm kích.
Dù đã có bằng chứng trong tay nhưng anh không vội đưa cho bố mẹ. Tự mình xem trước. Đúng là như Thái Phong nói một điều cũng không thiếu. Trong danh sách kê khai còn có người mà cậu nhìn thấy trong nhà vệ sinh hôm đó.
Còn có sự tham gia của trưởng phòng kế toán, thảo nào hắn ta có thể tự tiện sử dụng user cá nhân của sinh viên thực tập. Và số tiền đen được tuồng ra một cách trơn tru như vậy. Trên dưới hết thảy bảy người trong đó người nắm quyền lực có tới ba người. Quả thực lần này lưới trời đã bịt kín đường thoát.
Anh đóng lại hết các thư mục vừa mở. Nhìn nhìn vào một thư mục hình ảnh trên máy tính. Thường thì tài khoản công việc ít ai để hình cá nhân. Vì vậy không nghĩ nhiều anh bấm vào xem.
Trong có đó một thư mục chỉ để độc nhất một dấu chấm. Tất cả hình ảnh hiện ra trước mắt làm Hoàng Minh kinh động đầu óc.
“Người này…” Càng chuyển hình ảnh anh càng kích động. Không xem nổi nữa. Anh bậm mạnh môi mình muốn bật máu. Đôi mắt bây giờ đã chau lại thành hai nếp nhăn lớn trên mặt. Lặng lẽ cắt đi thư mục đó dán sang một bộ nhớ khác. Rồi tắt máy. Tháo USB và gọi cho chú Đông, trợ lý của bố.