Vệ Tịnh dịu dàng nói:
– Đi đi, ta ngủ một giấc chắc ngươi đã về.
Trận chiến này rất quan trọng, nhưng Vệ Tịnh không khuyên nhiều tránh gây nhiều áp lực cho Lý Thiên Mệnh. Có lẽ nàng là người tin tưởng Lý Thiên Mệnh nhất trên thế giới này.
Lý Thiên Mệnh chải vuốt tóc bạc giúp mẫu thân, động tác quen tay:
– Vâng.
Chải tóc xong Lý Thiên Mệnh vỗ nhẹ vai Vệ Tịnh, sau đó không quay đầu lại bước lên hành trình.
Dưới ánh nắng, Vệ Tịnh híp mắt ứa ra một giọt lệ, khóe môi cong lên nụ cười, như vậy xem ra giọt nước mắt này không đại biểu cho bi thương và lo lắng, nó đại biểu cuộc sống mới.
Ai đều biết nàng đã mất nhiều tôn nghiêm ở Ly Hỏa thành này, tuổi xuân và ước mơ cũng chôn vùi tại đây.
Nhưng hôm nay, Vệ Tịnh khát vọng rằng hài tử mà nàng yêu thương nhất sẽ lấy lại mọi thứ thuộc về hai mẫu tử.
Phủ thành chủ trong Ly Hỏa thành hôm nay tựa như mỹ nhân tô son trát phấn, nhìn từ xa đèn đuốc sáng trưng, ồn ào tiếng người.
Nghe nói hôm nay không chỉ có nhân vật có uy tín danh dự trong Ly Hỏa thành đến, còn có khách khứa từ các thành trì khác tới dự, thậm chí có cao thủ đến từ thủ thành Diễm Đô của Chu Tước quốc.
Lý Viêm Phong là một trong các cao thủ đỉnh cấp ở Nam Cương của Chu Tước quốc, nên gã có uy vọng và mặt mũi rất lớn, đặc biệt mấy năm gần đây có xu thế leo lên trên.
Nghe đồn sau khi móc nối quan hệ với Lôi Tôn Phủ thì tương lai của Lý Viêm Phong sẽ không ở lại Ly Hỏa thành, gã có không gian thăng cấp rộng lớn hơn.
Trong Nam Cương Chu Tước quốc thì Lý Viêm Phong là nhân vật nổi tiếng nhất.
Lý Thiên Mệnh không hứng thú muốn xem gã bái đường thành thân, hắn định chờ kết thúc nghi thức, tới lúc chọn lựa trúng tuyển Viêm Hoàng học cung sắp bắt đầu mới vào phủ thành chủ.
Khi Lý Thiên Mệnh bước đến gần cửa cổng phủ thành chủ, phó tướng Thành Vệ Quân Mã Siêu Uyên đứng ở cửa, khuôn mặt lạnh lùng chặn đường:
– Lý Thiên Mệnh, ngươi không thể đi vào.
– Vì sao?
-……
Mã Siêu Uyên trầm giọng nói:
– Ngươi không có thiệp mời, không phải người của phủ thành chủ. Nếu ngươi đi vào làm chuyện mất mặt thì đầu của ta sẽ rơi xuống đất.
Mã Siêu Uyên không phải người xấu, nhưng gã phải làm tròn bổn phận của mình.
Lý Thiên Mệnh đang định xông vào thì một giọng nữ từ bên trong vọng ra:
– Cho hắn vào đi.
Thì ra là Lý Tuyết Kiều tình cờ đi ngang qua.
Có Lý Tuyết Kiều lên tiếng nên Mã Siêu Uyên không ngăn cản nữa, nếu xảy ra chuyện thì không liên quan gì gã.
Mã Siêu Uyên nhắc nhở một câu, liếc Lý Thiên Mệnh:
– Đi vào đừng gây rối, lúc này khác với ngày xưa, đừng để đứng đi vào mà nằm đi ra.
Lý Thiên Mệnh lướt qua Mã Siêu Uyên, bước qua cửa cổng phủ thành chủ:
– Nhờ lời chúc của ngươi.
Lý Tuyết Kiều khoanh tay trước ngực, mắt lạnh lùng nhìn Lý Thiên Mệnh:
– Ngươi thật sự dám đến, ta còn tưởng ngươi đã như chó nhà có tang chạy ra Ly Hỏa thành rồi.
Lý Thiên Mệnh phớt lờ nàng, mắt nhìn phía trước, hỏi thẳng:
– Đang ở Thính Phong Lâu?
– Đúng vậy!
Lý Thiên Mệnh biết vì sao Lý Tuyết Kiều cho hắn vào, đơn giản là muốn hắn bị xua đuổi để trả giá chuyện lần trước đã đánh nàng.
Lý Thiên Mệnh đi cùng Lý Tuyết Kiều thẳng tới Thính Phong Lâu, nơi tổ chức sự kiện quan trọng hôm nay.
Thính Phong Lâu rất to lớn, phía trước có một quảng trường lớn tên gọi Thính Phong Đài, Lý Thiên Mệnh hầu như tu luyện, lớn lên trên Thính Phong Đài trong suốt mười sáu năm.
Thính Phong Lâu lúc này đầy ắp người, nhiều người trẻ tuổi chờ đợi đã lâu, đang rất kích động.
Mới rồi nhiều người tầng lớp cao đã chứng kiến thành chủ bái đường thành thân, nghĩa là tiết mục trợ hứng chọn lựa trúng tuyển Viêm Hoàng học cung sắp bắt đầu.
Lý Thiên Mệnh chọn đến đây vào lúc này vì hắn không thèm quan tâm Lý Viêm Phong cưới ai, hắn đã bị đuổi ra khỏi phủ thành chủ, mọi thứ nơi đây chẳng liên quan gì đến hắn.
Lý Tuyết Kiều nhìn hướng Thính Phong Lâu, nói:
– Nữ chủ nhân mới của Ly Hỏa thành vừa đẹp vừa quyến rũ, tuyệt đối là hồng nhan họa thủy, hèn gì làm phụ thân mê mẩn ả như vậy.
Mới rồi Lý Tuyết Kiều có thấy tân nương của Lý Viêm Phong.
Lý Thiên Mệnh không quan tâm mỹ nhân gì đó, mục tiêu hôm nay của hắn chỉ có một, đó là Lý Tử Phong, tức là Viêm Hoàng lệnh.
Nói phức tạp hơn là để cho tất cả người Ly Hỏa thành chứng kiến hắn, Lý Thiên Mệnh đã trở lại, sau đó quang minh chính đại rời khỏi đây.