So với khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng của Trình Hoài Tiềm, Hạ Thụy Trạch trắng trắng nộn nộn càng có vẻ thân thiện, đầu bếp nhìn nhìn Trình Hoài Tiềm, chần chờ một lát mới trả lời:
“Chỉ có một cầu thang để lên thành lầu, nhưng ta biết một chỗ có thả một cuộn dây thừng, chuyên môn dùng để vận chuyển thức ăn này kia lên xuống, không biết…”
“Ở chỗ nào?”
Trình Hoài Tiềm trực tiếp dò hỏi.
Bắt giặc phải bắt vua trước, kế hoạch của bọn họ là giải quyết đám thủ lĩnh trên thành lâu trước, nhưng ngoại trừ cầu thang ở ngay trung tâm doanh địa thì không tìm được chỗ nào khác để lên trên.
Tường thành cao 7-8 mét căn bản không cần suy xét, không có điểm mượn lực thật không có cách nào để để leo lên.
Đầu bếp vén rèm cửa nhìn ra bên ngoài, ông đã sớm phát hiện ra dị thường của đám phụ trách trông coi mình, mà Man tộc đến lấy đồ ăn lại vừa rời đi, lá gan không khỏi lớn hơn chút, nói với hai người phía sau: “Các người đi theo ta.”
Sau đó dẫn đầu khom lưng đi vào trong bóng đêm.
“Ta là đầu bếp của tửu lâu Cát Tường trong thành, trước kia binh lính thủ thành muốn ăn điểm tâm đều sẽ để chúng ta đặt thức ăn vào đó rồi vận chuyển lên, cho nên mới biết chỗ này có một sợi dây thừng.”
Đầu bếp trong đêm tối cái gì cũng không nhìn thấy, vừa run rẩy sờ soạng tiến về phía trước, vừa giải thích với hai người.
Trình Hoài Tiềm không nhìn nổi nữa, duỗi tay túm lấy cổ áo đầu bếp nhẹ nhàng nhấc ông lên.
Hạ Thụy Trạch biết trị số thân thể của Trình Hoài Tiềm đều đã sắp lên 8, việc này đối với anh cũng chỉ đơn giản như một bữa ăn sáng.
Đầu bếp sợ ngây người, toàn thân cứng đờ bị Trình Hoài Tiềm nâng về phía trước, ý thức được Trình Hoài Tiềm còn lợi hại hơn mình tưởng, trong lòng càng thêm hoảng sợ.
Có Trình Hoài Tiềm đảm đương công cụ đi đường hình người, hành động lập tức nhanh chóng hơn hẳn, dựa theo phương hướng đầu bếp chỉ điểm, hai người tìm thấy ở một góc tường thành, đúng là có một sợi dây thừng.
“Không biết sợi dây thừng này có chịu lực được không.”
Hạ Thụy Trạch túm lấy kéo thử, cái này bình thường dùng để vận chuyển thức ăn linh tinh, không biết có chịu nổi thể trọng của họ hay không.
“Thử xem.” Trình Hoài Tiềm cũng cầm thử, cảm giác khá chắc chắn, vì vậy lạnh giọng lệnh cho đầu bếp: “Ông có thể đi rồi, nhanh nhẹn chút, lúc nào nên trốn thì trốn đi.”
Đầu bếp thật sự sợ hãi Trình Hoài Tiềm, vội vàng vâng vâng dạ dạ đồng ý, sau đó chân cao chân thấp nương theo bóng đêm rời đi.
“Để tôi thử trước.”
Xoay người lại, Trình Hoài Tiềm nói chuyện với Hạ Thụy Trạch ngữ khí rõ ràng nhu hòa hơn không ít, sau khi dặn dò một câu, anh túm lấy sợi dây thừng, dùng chút lực, cứ vậy leo lên trên.
Mặt tường không phải hoàn toàn bằng phẳng, cạnh nhô ra vừa hay giúp cho Trình Hoài Tiềm có điểm đặt chân.
Hai tay Trình Hoài Tiềm túm lấy sợi dây, cả người linh hoạt leo lên phía trên tường thành cao 7-8 mét.
Hạ Thụy Trạch ở dưới nhìn chăm chú động tác của anh, lại nhìn thử hai tay mình, đột nhiên có chút tin tương bản thân.
Cho nên kế tiếp Hạ Thụy Trạch cũng học theo anh, đồng thời Trình Hoài Tiềm còn ở phía trên giúp cậu kéo dây, nhờ vậy mà tốc độ không chậm chút nào.
Trong quá trình này Hạ Thụy Trạch rõ ràng cảm nhận được sức lực của mình đã mạnh hơn trước không ít.
Hai cánh tay dễ như trở chống đỡ toàn bộ cơ thể, quá trình leo lên tường thành nhẹ nhàng đơn giản hơn trong tưởng tượng nhiều.
Sau khi đã lên tới phía trên, hai người thả nhẹ bước chân chậm rãi tiếp cận thành lâu.
Tay nắm thành quyền, Hạ Thụy Trạch âm thâm quyết định sau này nếu có thời gian nhất định phải làm xét nghiệm toàn diện cho cơ thể mình, như vậy mới càng có nhận thức sâu hơn.
Phía ngoài tường thành có bốn tinh anh Man tộc đang thủ vệ.
Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch vòng qua sườn bắc thành lâu, dùng tay chọc thủng cửa sổ giấy xem xét tình huống bên trong.
Phía trong là một đại sảnh cực lớn, bốn phía đốt đuốc, chính giữa bày đầy bàn ghế, một đám Man tộc đang tầm hoan mua vui.
Tên Man tộc ở vị trí cao nhất lúc này đã uống đến mơ mơ hồ hồ, phía dưới hắn là gần mười đại đầu mục cùng mười mấy tiểu đầu mục, không ít Man tộc đã say đến độ nằm bò ra bàn, còn có mấy tên đang cường ngạnh chống đỡ cụng ly với thống lĩnh.
Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch đều thấy được, hai vò rượu bị bỏ thêm mông hãn dược đều đã được uống hơn nửa.
Xem ra không thoát khỏi quan hệ với đám Man tộc đang bất tỉnh trên bàn, chẳng qua đã uống hơn nửa đêm, những người khác chỉ cho rằng bọn họ uống say, sẽ không suy nghĩ nhiều.
Trình Hoài Tiềm lôi kéo Hạ Thụy Trạch chuẩn bị bắt đầu hành động, đúng lúc này Hạ Thụy Trạch lại nhìn thấy một màn ngoài ý muốn.
Đám Man tộc này trong lòng ôm không ít nữ nhân khi nhục, mà khiến cho Hạ Thụy Trạch để ý chính là, nữ nhân trong ngực tên thống lĩnh có một đầu tóc xoăn dài…
Trình Hoài Tiềm rời đi, lại phát hiện Hạ Thụy Trạch còn đứng ngốc tại chỗ, lập tức quay người trở về, chú ý thấy biểu tình của cậu không đúng, anh dùng cánh tay sạch sẽ sờ sờ cổ cậu, đến bên tai nhẹ giọng hỏi:
“Sao vậy?”
“Người kia….là nữ sinh buổi sáng chúng ta nhìn thấy…chính là người mặc đầm màu trắng…”
Thanh âm Hạ Thụy Trạch có chút thô ráp, biểu tình dại ra.
Trình Hoài Tiềm duỗi tay che lại hai mắt Hạ Thụy Trạch, cưỡng chế xoay người cậu lại: “Đi thôi, tốc độ nhanh một chút, như vậy còn có thể thử cứu nàng.”
Lời này rốt cuộc cũng làm cho Hạ Thụy Trạch tỉnh táo lại, lập tức thuận theo cùng nhau rời đi.
Hai người đi đến mặt bên của thành lâu, Hạ Thụy Trạch tránh ở chỗ tối nâng nỏ tiễn nhắm về phía thủ vệ.
Trình Hoài Tiềm trấn an vỗ nhẹ lên vai cậu, sau đó bản thân đi tới chỗ ngoặt. Trong bóng tối cả hai đều nhìn thấy đối phương, nhưng đám Man tộc kia không nhất định có thể thấy được họ.
Trong tay Trình Hoài Tiềm xuất hiện một viên đá, anh nhẹ nhàng ném nó qua một bên đất trống.