“Những người kia chỉ thích nói lung tung thôi… Giám đốc Liễu coi trọng anh ta, để anh ta đảm nhiệm cương vị quan trọng nhất trong viện, thư ký Đường để mắt tới anh ta, muốn gả cô con gái xinh đẹp của mình cho anh ta, còn muốn thế nào nữa? Cả viện nghiên cứu, đâu có ai là không ao ước… Đương nhiên thì cũng không tránh được việc nói bóng gió, dù sao thì ai mà chẳng có lòng ghen tị, đây cũng là chuyện bình thường.” Lời nhận xét của Tề Chí Tuyển làm người đã khá hiểu rõ tình hình là Hứa Kinh Nam và Lý Nhất Đình đều âm thầm ngạc nhiên.
Lẽ nào lời nói của Chu Văn Cảng lại khác biệt với thực tế như vậy? Rốt cuộc là ai đang nói dối?
Nhìn vẻ mặt bình thản của Tề Chí Tuyển thì không hề có dấu hiệu của việc nói dối.
Lẽ nào Chu Văn Cảng làm giả chứng cứ? Cậu ta có tâm cơ và sự khôn ngoan đến thế sao?
Lý Nhất Đình quyết định truy hỏi căn kẽ sự việc, cứ úp úp mở mở thì không làm nên chuyện gì, người trong cuộc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi thì còn chuyện gì không thể hỏi nữa đây.
“Rốt cuộc Mạnh Tiêu làm công việc gì ở trong viện thế? Có đãi ngộ thế nào?”
Tề Chí Tuyển dường như suy nghĩ một lúc: “Anh ta là người phụ trách nhiệm vụ nghiên cứu và phát triển dự án cốt lõi, là kỹ sư cấp cao nhất. Về đãi ngộ thì chắc chỉ thấp hơn giám đốc Liễu một chút thôi, dù sao thì tiền lương cũng cao hơn tôi.”
Lý Nhất Đình và Hứa Kinh Nam nhìn nhau, chuyện này khác thường rồi đây. Nếu lời này là thật thì Chu Văn Cảng đang có rắp tâm gì? Hiềm nghi về người này đột nhiên gia tăng mãnh liệt.
Nhưng trên mặt Lý Nhất Đình không hề để lộ ra suy nghĩ thật, ông còn muốn xác nhận một vài chi tiết nhỏ.
“Tôi nghe nói cái cậu Mạnh Tiêu này bơi rất giỏi, không biết có phải không.” Ông hỏi thẳng.
Tề Chí Tuyển gật đầu: “Chuyện này, tôi cũng rất bực, tôi nhớ trong đại hội thể dục của nhà máy lần trước, Mạnh Tiêu còn đoạt giải quán quân môn bơi đấy… Đúng vậy, thi bơi ếch năm nghìn mét mà còn vượt xa người thứ hai tận năm phút, lặn hai trăm mét mà không cần lấy hơi. Ông nói xem, đúng là kỳ dị, sao người chết đuối toàn là người biết bơi thế?”
Trần Thiên Vũ khẽ nói: “Nhiệt độ của nước thấp nên thể lực giảm hoặc do uống rượu say đều có thể làm giảm khả năng bơi, hoặc là do bất ngờ nên mới bị đuối nước, chết đuối.”
Tề Chí Tuyển lắc đầu: “Bình thường thì Mạnh Tiêu không uống rượu, hơn nữa, tối hôm trước tuy có chút mưa bụi, nhưng nhiệt độ lại không thấp, căn bản không thể ảnh hưởng tới khả năng bơi của anh ta được.”
Trần Thiên Vũ không hỏi đến cùng, trong lòng ông dường như đã có chút đầu mối.
Lý Nhất Đình thật sự không nhịn được, ông nhất định phải hỏi ra điểm mấu chốt: “Rốt cuộc thì hạng mục chủ yếu mà viện các cậu nghiên cứu là cái gì thế? Rất nhiều người đều nói rất thần bí.”
Tề Chí Tuyển tiếp tục lắc đầu, than thở: “Tôi không phải người làm kỹ thuật, bọn họ nghiên cứu cái gì thì tôi thật sự không biết. Chỉ nghe giám đốc Liễu nói chí ít là kỹ thuật nghiên cứu cấp quốc gia, độ bảo mật rất cao.”
Lý Nhất Đình chưa từ bỏ ý định, vẫn tiếp tục truy hỏi: “Nghe nói có liên quan tới kỹ thuật ngoài hành tinh đúng không?”
Tề Chí Tuyển lại sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, nói: “Kỹ thuật ngoài hành tinh?…” Anh ta chợt hiểu ra: “Đó là trước đây thôi, chuyện từ rất lâu rồi. Lúc đó, đại khái tôi còn chưa sinh ra, Mỹ và Xô viết vẫn còn chiến tranh lạnh, chạy đua vũ trang, làm ra UFO gì đó, rồi thành quả về người ngoài hành tinh gì đó, hiện giờ đã bị hủy bỏ rồi… Ài, mấy thứ này đều là mục tiêu của kế hoạch Đại nhảy vọt của Hồ Khoa Phong khi đó, bây giờ sao còn nghiên cứu những thứ đó được chứ.” Anh ta không hề nghi ngờ nguồn tin của Lý Nhất Đình mà thật sự cho rằng ông đã nghe nói ở đâu đó.
Lý Nhất Đình không nhịn được liếc nhìn Trần Thiên Vũ một cái, Trần Thiên Vũ ranh mãnh nhún vai, tỏ vẻ không hề biết gì.
“Tôi và Tiểu Hứa cũng nói đây là chuyện không thể.” Ông nhanh nhẹn lôi thêm kẻ chịu tội thay, nhưng trên mặt vẫn khá lúng túng, bản thân ông không tin thần, không tin quỷ, thế mà lại tin mấy thứ về người ngoài hành tinh.
Con người ấy mà, luôn có chút mơ mộng hão huyền về thế giới mà mình không biết, tin tưởng mù quáng vào những thứ phản khoa học, thực ra cũng là do bị tư tưởng mê tín quấy rối mà thôi.
Bản thân mình là người chuyên nghiệp mà cũng không thể may mắn thoát khỏi điều này.
***
Thời gian trôi qua, nước ở trong ao cá hạ thấp từng tấc một, dần dần để lộ ra diện mạo chân thật của đáy hồ: Hóa ra, ao cá này còn chia thành hai tầng trên và dưới, ở giữa có một cái bệ hình tròn để đặt chân, cái bệ này rộng khoảng hai mươi centimet, vừa đủ cho một người đứng, mà mặt bệ cho tới đáy hồ không đến nửa mét, ít nhất thì khi nước hồ cạn tới vị trí đó thì thấy như vậy. Thế nhưng vẫn chưa rút cạn được hồ, chỉ thấy cát biển và vỏ sò lộ ra khỏi mặt nước, chính giữa hồ vẫn còn một vùng nước sâu khoảng một trăm mét vuông, nhìn không rõ cho lắm.
Nhưng hầu hết các công nhân đều cho rằng, đây thật sự là một cái ao cá nhân tạo bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.
Hiện giờ, mấy triệu con cá bột đều đã tụ tập hết ở vùng nước sâu khoảng trăm mét vuông kia, chen chen chúc chúc khiến người ta nhìn mà phải than thở. Nếu hiện giờ ngừng bơm nước thì tổn thất vẫn chưa quá lớn.
Tề Chí Tuyển cho máy bơm nước ngừng hoạt động trước, anh ta muốn xin chỉ thị.
Cuộc điện thoại với giám đốc Liễu còn chưa được kết nối thì Hứa Kinh Nam đột nhiên nói: “Các anh nhìn xem, có phải ở giữa ao cá có thứ gì đó không… Hình như là màu của túi dệt.”
Mọi người đều vươn đầu ra quan sát, chỉ thấy có một thứ gì đó rách nát có nhiều màu sắc đang dập dờn trong ao cá, không nhìn ra được đó là tải đựng cái gì.
Hứa Kinh Nam cũng sợ mình hoa mắt nên vội vàng đi vòng tới chỗ gần trung tâm hồ để nhìn cẩn thận hơn, lúc này thì anh có thể xác định…
Ở khu nước sâu giữa hồ quả thật có một cái túi có hoa văn kẻ sọc trắng đỏ.
“Có muốn vớt lên không?” Anh đứng ở bờ đối diện, gọi với sang bên này.
Tề Chí Tuyển quay đầu sang hỏi Lý Nhất Đình: “Làm sao để vớt bây giờ? Có cần phải tiếp tục hút nước nữa không?”
Lý Nhất Đình vẫn chưa trả lời thì Trần Thiên Vũ đứng sau lưng đã vỗ vai ông.
“Không cần hút nước nữa đâu, chúng ta lội qua đó để vớt đồ lên.”
Lý Nhất Đình quyết đoán quyết định.