“Rõ thưa sếp! Theo tôi thấy tất cả chuyện này đều bắt đầu từ Tống Nguy, tôi xin lệnh dẫn anh ta về Cục để điều tra.” Mã Linh nói.
Lâm Nhược Hàn: “Tìm cậu ta đến đây, riêng vụ safe house giữ bí mật, đừng để cánh báo chí làm rùm beng lên. Chuyện Nhà an toàn của Cục bị sử dụng trái phép cũng như bị tội phạm đến truy sát không phải là chuyện hay ho gì đối với những kẻ thích bới lông tìm vết.”
Đúng lúc đó, Triệu Thanh vào báo cáo: “Thưa sếp, Tống Phi vừa báo án, đêm qua có kẻ đột nhập Tống thị, bắt cóc em trai anh ta đi rồi!”
“Sao? Tống Nguy bị bắt cóc ư?”
“Vâng!”
“Đi điều tra, tìm bằng được Tống Nguy. Thấy cậu ta thì báo cáo trực tiếp cho tôi. Mã Linh, cô phải tìm cách liên lạc với Tống Nguy, bảo vệ cậu ta.”
“Yes, sir!”
Mã Linh và Triệu Thanh rời đi. Lâm Nhược Hàn lấy điện thoại dự phòng gửi đi một tin nhắn: “Tiếp tục tìm kiếm, mang người sống về cho tôi!”
Diệp Minh quay lại không thấy Tống Nguy thì có chút hoảng loạn và thất vọng. Anh gầm réo trong lòng: “Bắt được cậu tôi nhất định sẽ nhốt cậu lại!”. Đúng lúc này, điện thoại của Nhạc Ly gọi tới.
“Thầy Diệp, em đã tìm ra thông tin về trường C.S.I rồi!”
“Mau nói đi!”
“Đó là một trường đào tạo điệp viên, nhưng là kiểu điệp viên sát thủ!”
“Điệp viên sát thủ ư?”
“Đúng vậy, là kiểu điệp viên điều tra, nằm vùng và tiêu diệt đối tượng. Những điệp viên được đào tạo ở đây theo một giáo trình vô cùng khủng bố, đáng sợ. Chính vì vậy, cách đây mười năm, trường này đã bị xóa sổ khỏi hệ thống giáo dục bí mật.”
Diệp Minh hơi choáng váng.
“Còn nữa, em cũng đã tra ra được một cái tên!”
Diệp Minh:???
“JJ. James!”
“JJ. James ư?”
“Chính là tên quốc tế của Tống Nguy!”
Diệp Minh: “Em nói tiếp đi!”
“Theo một diễn đàn bí mật, những điệp viên sát thủ được đào tạo tại C.S.I đều từ lúc bảy đến mười tuổi, sau thời gian đào tạo hà khắc, đào thải, nếu sống sót sẽ được đưa vào hoạt động bí mật tại các tổ chức chính trị Liên Minh.”
“Đào thải ư?”
“Đúng vậy, kẻ yếu sẽ chết, vĩnh viễn không bao giờ tốt nghiệp. Lúc tốt nghiệp xong, nếu không theo sự sắp xếp của tổ chức, cũng bị tuyên án tử hình bí mật!”
“Thế còn JJ. James?”
“Theo số liệu mà em thâm nhập, danh sách tốt nghiệp mười năm trước cũng không có JJ. Anh ta… bị đột tử!”
“JJ. James chết rồi?”
“Theo linh cảm của em, ai đó không muốn Tống Nguy làm việc cho tổ chức, cũng không muốn anh ta bị án tử, liền nghĩ ra cái chết này.”
“Thầy hiểu rồi, cảm ơn em. Nhạc Ly, em phải cẩn thận!”
“Ý thầy là…”
“Mấy ngày này em đừng đến trường nữa. Cũng đang kỳ nghỉ đông, phòng thí nghiệm cứ dừng một thời gian đi. Em và Tiểu Hà có thể về quê hoặc đi du lịch đâu đó.”
“Thật sao, cảm ơn thầy Diệp!”
Nhạc Ly cúp máy.
Diệp Minh thẫn thờ khi tiếng xe cảnh sát hú còi inh ỏi. Cả ngày hôm ấy, anh phải lên Cục Cảnh sát để lấy lời khai, đến chiều tối mới được về nhà. Đương nhiên, nhà cũng đã bị phá nát, anh trở về trường ngủ tạm trong phòng thí nghiệm. Tưởng tượng về Tống Nguy lúc còn nhỏ… tại C.S.I cứ chập chờn trong tâm trí anh. Diệp Minh rên xiết trong lòng: “Tống Nguy, ai nhẫn tâm để cậu tới C.S.I, vì sao?”
Lúc này, Tống Nguy đang ở một khách sạn cách xa thành phố về hướng Bắc. Từ khi rời khỏi Diệp Minh, hắn leo lên một chuyến tàu điện, đổi vài chuyến rồi lại đi nhờ một chiếc xe du lịch cho đến khi dừng lại ở thị trấn Trúc Sơn. Đây là một thị trấn cổ nằm về phía Bắc của Đại Hà. Trúc Sơn trong lịch sử là một vùng núi với kiến trúc cổ ẩn chứa nhiều di tích từ thời cổ đại. Thời tiết ở Trúc Sơn mát mẻ, ôn hòa, dân cư thưa thớt, cũng là vùng vành đai được Liên Minh Đông Bắc ra quyết định bảo tồn, ít bị tác động của đô thị hóa. Chính vì vậy, từ mấy trăm năm nay, khách du lịch đến Trúc Sơn để trải nghiệm nét đẹp hoài cổ.
Khách sạn mà Tống Nguy ở không lớn lắm, nhưng bốn mặt đều thông thoáng. Hắn chọn một phòng ở tầng năm, cửa sổ nhìn ra rừng trúc, chiều đến nghe được tiếng cành cây khe khẽ cọ vào nhau, tiếng lá trúc xôn xao đùa nghịch trong gió.
Năm giờ chiều, sau khi tắm rửa, Tống Nguy gọi cơm lên phòng. Hắn không muốn ra ngoài. Một lúc sau, tiếng xe phục vụ nhè nhẹ như trôi ngoài sảnh, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng mà khiêm tốn. Một giọng nói miền Đông Bắc cất lên:
“Quý khách, mời dùng cơm tối!”
Tống Nguy nhìn qua mắt thần, thấy người phục vụ là một thanh niên còn trẻ, gầy gò nhưng khuôn mặt vô cùng trong sáng. Tống Nguy quay lại lục túi áo khoác lấy khẩu Raygun cải tiến nòng ngắn cầm trong tay, còn một tay nhẹ nhàng mở cửa. Người phục vụ cười tươi với hắn rồi đưa hộp cơm lớn, đóng gói rất lịch sự cho hắn. Trước khi đi, anh ta cúi đầu thật thấp:
“Chúc quý khách ngon miệng!”
Lúc anh ta ngẩng đầu lên cũng là lúc Tống Nguy phát hiện điều bất thường, hắn dang tay đóng sập cửa lại, nhưng không kịp nữa. Chiếc xe chở đồ ăn đã bị người đưa cơm đẩy vào trong phòng, đồng thời, anh ta cũng lộn người vào ngay sau đó, tung chân đóng sập cánh cửa lại phía sau lưng. Sau cú lộn người, lúc anh ta đứng vững dưới sàn cũng là lúc trên tay anh ta xuất hiện hai khẩu SW250 ly tâm, đang đồng thời chĩa về phía Tống Nguy. Lúc này, Tống Nguy đứng ở phía đối diện, gần ghế sofa, khẩu Raygun của hắn cũng đang chĩa vào đầu anh ta, cơ thể hắn và tay cầm súng tạo thành một đường thẳng. Ở tư thế này rõ ràng cả hai lợi thế đều ngang nhau.