Chưởng quầy không thấy nàng nói lời nào, dè dặt hỏi: “Cô nương? Hay là đổi các khác?”
“Không cần.” Mặc dù Tần Uyển Uyển cực kỳ ghen tị, nhưng vẫn quay sang Bách Tuế Ưu: “Bạch đạo hữu thấy công việc này thế nào?”
“Ta cảm thấy rất tốt.”
Dứt lời, Bách Tuế Ưu lấy mười viên linh thạch đặt lên bàn.
Chưởng quầy tươi cười, đưa ra một cái hộp: “Hai vị, đây là thư tiến cử, thư nhậm chức, quan ấn, sách hướng dẫn nhậm chức đều ở bên trong, hoan nghênh lần sau ghé lại.”
Lấy xong đống thư tín, Tần Uyển Uyển và Bách Tuế Ưu đi tìm một quán rượu nhỏ, ngồi đọc tỉ mỉ sách hướng dẫn nhậm chức.
Dựa theo sách hướng dẫn, Phường Vạn Sự sẽ lo liệu ổn thỏa hết thảy mọi thứ. Chỉ cần Giản Chi Diễn đến nơi Phường Vạn Sự an bài, lên xe ngựa đúng giờ, bọn họ sẽ sắp xếp đâu vào đấy.
Hiện giờ chỉ còn một vấn đề, làm sao để ‘Giản Chi Diễn’ cam tâm tình nguyện đi đây.
“Thế này đi.” Bách Tuế Ưu đề xuất ý tưởng cho Tần Uyển Uyển: “Đợi lát nữa, ta hẹn ngươi đi bắt kiến Hoặc Tâm. Sau đó ta thuê hai con ngựa đi bắt kiến Hoặc Tâm, nói với huynh ấy là không đủ ngựa, bảo huynh ấy ở lại khách điếm chờ, đưa túi Càn Khôn cho ngươi. Tiếp đó, chúng ta cùng nhau rời đi. Ngươi để lại cho huynh ấy một phong thư, huynh ấy chờ không được ngươi, nhìn thấy thư sẽ từ bỏ thôi. Huynh ấy là người phàm, không có chỗ để đi, đến lúc đó chỉ có thể đến Tương Tư quốc nhậm chức.”
“Huynh nói đúng.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Cứ vậy đi.”
Hai người quyết định xong xuôi, tìm chủ tiệm xin bút mực, cùng bàn bạc viết thư chia tay hết sức thắm thiết. Sau khi viết xong, Tần Uyển Uyển đọc lại lần nữa, ngay cả nàng cũng thấy cảm động.
Nàng thổi khô thư, bỏ vào phong bì hoa đào mà chủ tiệm mua giúp, cất vào trong người rồi mới yên tâm quay về.
Về khách điếm, Giản Hành Chi vẫn còn đang ngồi thiền. Tần Uyển Uyển cẩn thận từng li từng tí nhét thư xuống đệm chăn, nghe Giản Hành Chi mở miệng hỏi: “Các ngươi còn chưa đi bắt kiến Hoặc Tâm à? Không đi thì đi bắt Thiên Lưu.”
“Đi.”
Tần Uyển Uyển nhanh miệng, ho khẽ: “Có điều sợ là bắt kiến Hoặc Tâm rất nguy hiểm, hay là ngươi cứ đợi ở khách điếm đi?”
“Không cần.” Giản Hành Chi mở mắt, đứng dậy từ trên giường: “Ta đi cùng ngươi.”
“Ừ.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, dẫn Giản Hành Chi xuống. Đến cửa nhìn thấy Bách Tuế Ưu đã chuẩn bị sẵn hai con ngựa ở đấy.
Tần Uyển Uyển thấy Bách Tuế Ưu, liền nháy mắt với hắn. Bách Tuế Ưu nhanh nhẹn bước lên: “Trương huynh, Lý cô nương.”
“Đi thôi.”
Giản Hành Chi đi về phía ngựa, Tần Uyển Uyển giữ hắn lại: “Đợi đã.”
“Ấy, Trương huynh.” Bách Tuế Ưu ngăn trước Giản Hành Chi: “Chuyến đi này nguy hiểm, ta thấy huynh vẫn không nên đi.”
“Lý Tứ sẽ bảo vệ ta.”
Giản Hành Chi hất cằm về phía Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển nháy mắt với Bách Tuế Ưu, Bách Tuế Ưu lộ vẻ khó xử: “Nhưng ta không ngờ huynh cũng đi, chỉ chuẩn bị một con ngựa, cùng cưỡi thì bất tiện, chi bằng huynh ở lại khách điếm chờ bọn ta?”
“Đúng vậy.” Tần Uyển Uyển vội nói: “Ngươi đừng chịu khổ nữa, cũng chẳng phải ngựa của ngươi. Ngươi đưa túi Càn Khôn cho ta, ở lại khách điếm đợi là được.”
“Không sao.”
Không có ngựa cũng không sao.
Tần Uyển Uyển nghe vậy thì ngây người, nhìn thấy Giản Hành Chi vươn tay lấy kiếm trên thắt lưng nàng, chém một nhát vào bảng hiệu khách điếm.
“Khoan đã!” Lão bản sợ hãi kêu lên, chạy từ trong khách điếm chạy ra. Bảng hiệu rơi xuống trong tiếng thét, ngay lúc đó nó còn đang lơ lửng trên không, kiếm trên tay Giản Hành Chi cắt gọt lia lịa. Đợi bảng hiệu rớt xuống đất, một tấm ván trượt tạo hình gậy đã xuất hiện trên mặt đất.
Mọi người trố mắt nhìn Giản Hành Chi buộc ván trượt đằng sau ngựa, quay đầu nói với lão bản mặt mày kinh hoàng đang nhìn bảng hiệu trống trơn: “Chữ trên bảng hiệu này của ông quá tệ, quay về ta viết cho ông cái khác.”
Dứt lời, hắn khoanh tay trước ngực, đứng trên tấm ván gỗ: “Đi thôi.”
Giản Hành Chi thúc giục Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển không nói lời nào. Nàng nhìn món đồ rất giống tấm ván trượt đó, rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, nàng nghiêm túc ngẩng đầu, đọc một câu ám hiệu: “Lẻ đổi chẵn không đổi*.”
*: một câu dùng để ghi nhớ công thức lượng giác của Trung Quốc.
Giản Hành Chi im lặng nhìn nàng, Tần Uyển Uyển lộ vẻ mặt mừng rỡ, đang định mở miệng nhận đồng hương, chợt nghe thấy Giản Hành Chi ra lệnh: “Mau lên ngựa đi.”
Hi vọng sụp đổ, Tần Uyển Uyển thở dài. Nàng và Bách Tuế Ưu nhìn nhau, Bách Tuế Ưu cho nàng một chút cổ vũ.
Bây giờ thất bại, sau này còn cơ hội khác!
Dù sao công việc đã có rồi, sau này chắc chắn nàng cũng sẽ tìm được cơ hội vứt bỏ hắn.
Hai người cùng hợp kế, sau đó bình tâm lại, đồng thời lên ngựa. Giản Hành Chi dẫm lên ván trượt, hai tay khoanh trước ngực, cân bằng quỷ dị trên ván gỗ.
Chỉ nghe thấy tiếng “Cha”, ngựa phi nhanh về phía trước. Giản Hành Chi đứng trên ván gỗ, vững vàng lao vun vút cùng ngựa.
Hắn đứng trên ván khoanh hai tay lại, sống lưng thẳng tắp, ngựa chạy làm bụi đất và gió vòng quanh tóc đập vào mặt hắn, thân hình thoăn thoắt bay qua bay lại giữa tiên khí phiêu đãng và bụi đất đầy đầu, mang theo khí tức quỷ dị khó giải thích, nhanh chóng biến mất trước mắt mọi người.
Hồi lâu sau, ông chủ mới hoàn hồn, hỏi người bên cạnh: “Hắn là ai?”
Đám đông đều mơ hồ, một người trong đó ngập ngừng lên tiếng: “Nghe Bạch đạo hữu nói hắn tên là Trương Tam.”
“Trương Tam là ai? Cao nhân phương nào?”
Đám đông bàn tán sôi nổi. Rốt cuộc lão bản cũng nhận ra mình bị lừa, quỳ gối gào khóc thành tiếng: “Bảng hiệu của ta do chính tay Tạ Cô Đường – người đứng đầu Đại hội Thí kiếm lần thứ nhất thân bút, bao hàm cả kiếm ý tinh diệu tuyệt luân của Tạ đạo quân, bao nhiên người vì vậy mà lặn lội xa xôi đến. Tên Trương Tam này đáng chém ngàn dao, phá hoại bảng hiệu của người khác, táng tận lương tâm! Tạ đạo quân, ta có lỗi với ngài! Ta không bảo vệ được bảng hiệu ngài viết, là ta vô dụng! Ông trời đừng để ta gặp lại hắn, nếu không ta sẽ ăn vạ hắn đến chết!”
Tác giả có lời muốn nói:
Không biết là để lại trong khu bình luận một câu Bách Tuế Ưu…
Từ nay về sau ta cũng không còn cách nào dùng một lần đánh đối tên của Bách Tuế Ưu orz
Số 7 mới từ dưới quê lên, lượng chương cập nhật gần đây nhỏ hơn một chút, trở về là tốt rồi.
***
Chương này ngắn nên ta đăng luôn một lần ?
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~