Hắn mở cửa, tầm mắt chúng ta vừa chạm hắn lại liếc đi nơi khác, ta cười lạnh.
“Vương gia mắt giả bộ tốt, nhưng mũi lại kéo chàng lui về phía sau.”
Hắn xấu hổ ho khan một tiếng.
“Chàng còn không thừa nhận? “
“Ta cũng không muốn giấu diếm nàng.”
Hắn mềm giọng nói, “Thời cơ chưa tới.”
Ta bị chọc cho bật cười.
Hắn nắm vạt áo ta: “ Lần này chúng ta huề nhau. “
Ta liếc hắn, “Buổi sáng ở nhà ta chàng cũng không giải thích.”
Hắn nhìn chung quanh, lại đi uống trà, nhưng không tiếp lời.
“Chàng đã quan tâm người mình cưới là ai, tại sao khi nhìn thấy dưới khăn voan là ta, tại sao chàng lại im lặng không lên tiếng?”
Hắn cúi đầu, vò chén trà, nói thầm: “Đã từng thấy người phát tài ồn ào khắp đường chưa?”
Ta nhìn hắn, “Ta không nghe rõ, chàng lặp lại lần nữa?”
Hắn bỗng nhiên tắt đèn, “Phu nhân, sớm nghỉ ngơi đi.”
“Ta không muốn. “Ta đẩy hắn.
“Tính tình ta rất xấu, buổi chiều nhặt đá đập Mẫn Thời Dĩ chàng cũng thấy được, ta cũng có thể đập chàng. “
Hắn hôn ta.
Nhất thời bị đoạt hô hấp, chân ta mềm nhũn chỉ có thể để hắn ôm lấy.
Qua hồi lâu hắn ghé vào tai ta nói:
“Lúc trước mỗi ngày ám chỉ ta, lại mua cá chạch cho ta ân.”
“Nhưng ta lại sợ nàng chỉ nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, không phải thật lòng muốn theo ta.”
“Chàng không biết ta vất vả cỡ nào. “
“Tiểu lừa đảo, hiện tại bí mật gì của ta chàng cũng biết, ta tuyệt đối không thể thả chàng rời đi.”
Ta đấm hắn, nhưng căn bản không lay động được hắn.