Thiếu nữ vừa nhìn thấy Lục hoàng tử ánh mắt liền sáng lên, cô chạy vọt tới bên cạnh hắn: “Công tử cùng một nhóm với ân nhân à?”
Lục hoàng tử ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Phải, có ợ-gì không?”
Cô kích động vô cùng: “Nếu cùng một nhóm, chắc hẳn vừa rồi công tử cũng nghe được tiếng kêu cứu của ta, có thể khiến ân nhân tới cứu ta e là ngài cũng ra không ít sức.”
Lục hoàng tử:???
“Không phải, ta không có, ta chỉ ngồi ăn dưa thôi…”
Nhưng thiếu nữ vẫn quyết giữ ý mình, kiên định cho rằng Lục hoàng tử là ân nhân của mình.
Người ngoài hành tinh ôm cánh tay đứng bên cạnh chậc một tiếng, như là đã đoán được lời cô sẽ nói sau đó.
Thiếu nữ cũng lộ ra vẻ cảm kích, trước là hành lễ với Lục hoàng tử, sau lại xấu hổ mỉm cười: “Đại ân đại đức của công tử tiểu nữ không biết phải lấy gì báo đáp, chỉ có lấy thân báo đáp…”
Lục hoàng tử:!! Hắn sợ đến rớt miếng dưa.
Người ngoài hành tinh:…
Một búm máu suýt nữa ọc ra, người ngoài hành tinh ho sù sụ, trong mắt không phải ngơ ngác mà là đau hận.
Nửa ngày sau, bằng vào sự ăn vạ mặt dày của mình, thiếu nữ và họ cuối cùng cũng làm quen với nhau.
Cô cầm một viên đá, thần bí nói: “Đây là linh thạch Nữ Oa vá trời xong để lại, bọn họ sở dĩ rượt theo ta là vì muốn có được nó.”
Lục hoàng tử cái hiểu cái không gật đầu: “Ờ, vậy viên đá này cô lấy từ đâu ra?”
Thiếu nữ như đang nhớ về quá khứ ngày xưa: “Ta chính là hậu nhân của Nữ Oa, đây là tổ tiên truyền lại.”
Lục hoàng tử đã hiểu, ra là đồ gia truyền!
Bởi vì thiếu nữ ăn quá nhiều, một hơi ăn sạch năm sáu quả dưa của Lục hoàng tử, ăn đến Lục hoàng tử cũng ngơ ngác.
Thế nên khi màn đêm buông xuống, Lục hoàng tử mang theo trái tim bi thương cùng người ngoài hành tinh và ác long chạy trốn.
Bề ngoài nhìn cũng đàng hoàng tử tế đấy, vậy mà lại ăn không trả tiền?!!
Tham ô tiền của Lục hoàng tử, quả thực là khoét thịt trong tim hắn! Không chỉ hắn, người ngoài hành tinh và ác long ham tiền cũng đỏ cả mắt, lỗ rồi lỗ rồi! Mau mau chạy thôi!
Cuối cùng, họ cũng thoát được cô nàng tự xưng là “hậu nhân của Nữ Oa” đó.
Ba người tiếp tục lên đường, nhưng lại bất cẩn gặp được một cô gái té xíu giữa đường.
Cả ba thầm nghĩ cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, thế nên có lòng tốt cứu nàng.
Cô gái chậm rãi mở mắt ra, như là đã trải qua một chuyện bi thương khôn cùng nào, ánh mắt trống rỗng.
Dáng người của nàng đẹp như hoa, nhưng chờ đến khi nhìn thấy Lục hoàng tử nàng ngay lập tức che mặt mình lại.
“Xin công tử đừng nhìn ta, tiểu nữ từ lâu đã hủy dung, chỉ sợ sẽ dọa đến công tử.”
Lục hoàng tử:???
“Quể? Mặt cô đâu có bị hủy?! Ta cảm thấy mắt mình còn tốt lắm đó?”
Cô gái khóc òa lên, cuối cùng để tay xuống…
Ánh mắt của Lục hoàng tử ngày càng mê hoặc, chỉ trách mắt hắn không được tốt, nhìn nửa ngày rồi cũng nhìn không ra khuôn mặt này bị hủy ở đâu, ngược lại hắn còn cảm thấy bề ngoài của cô gái rất đẹp.
Cô gái thấy Lục hoàng tử không nhìn thấy, đau khổ chỉ vào vết xước nhỏ xíu xìu xiu ở khóe mắt mình.
Nàng đau khổ khóc than kể lại quá khứ: “Còn nhớ năm đó, cha mẹ ta đã chết ở trước khi ta chào đời…”
Lục hoàng tử:…
Xin thứ cho ta vô tri, ta thật sự không thể tưởng tượng được đó là tình huống như thế nào.
“Từ nhỏ ta đã được môn phái nuôi nấng, nhưng mọi người đều đố kị ta bỏ mặc ta. Đại sư huynh bá đạo tà mị thường hay bắt nạt ta, tiểu sư muội cũng ghen ghét ta. Chờ đến khi lớn lên, tiểu sư muội đột nhiên bị cảm, y tiên nói với Đại sư huynh rằng cốt tủy của người có thể trị cảm, Đại sư huynh vì tiểu sư muội mổ lấy xương của ta, hút cốt tủy của ta nấu canh cho tiểu sư muội…” Quá khứ ấy khiến nàng nghĩ lại mà đau lòng, nước mắt chậm rãi chảy xuống gò má.
Lục hoàng tử:… Ta, ta cảm giác não của mình không đủ xài.
Khung cảnh này giống như lại trở về những năm tháng bị hành động tụt IQ chi phối…
Lục hoàng tử trở nên lạnh mặt, ánh mắt cũng bắt đầu trống rỗng.
“Ai mà ngờ được tiểu sư muội là một kẻ trong ngoài không đồng nhất, nàng căn bản không có bị cảm! Sau đó nhân lúc không có người, nàng xông vào phòng ta cười âm hiểm, rồi dùng một cây kim cắt mặt ta khiến ta hủy dung không còn mặt mũi nào để gặp người. Nàng ba lần bốn lượt hãm hại ta, thậm chí cả chưởng môn cũng hiểu lầm ta, cuối cùng ta bị trục xuất khỏi môn phái…”
Lục hoàng tử dùng giọng điệu như máy móc đáp rằng: “Ờ ờ, cô thê thảm thật đó, đáng thương ghê hen.”
Nữ nhân nghe được lời này, không biết móc từ đâu ra một viên đá có thể nói là người quen của Lục hoàng tử, trong mắt bắn ra hận ý mãnh liệt: “Đây là viên đá năm đó Nữ Oa vá trời xong lưu lại, truyền thuyết kể rằng ai có được Đá Nữ Oa sẽ có được thiên hạ, ta nhất định sẽ trở về báo thù!”
Lục hoàng tử:!!
“Cô lấy đâu ra viên đá này?”
Cô gái hừ lạnh: “Ta là hậu nhân của Nữ Oa, viên đá này vốn thuộc về ta.”
Lục hoàng tử:… Nữ Oa có nhiều hậu nhân ghê, đá cũng bán sỉ luôn kìa.
Cô gái vội vã báo thù, cảm ơn xong liền cầm Đá Nữ Oa chạy tới một nơi bí ẩn nào đó.
Để lại ba người mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng đơ ra hết.
Họ tiếp tục lên đường, đột nhiên ngay lúc này, cả ba nghe được tiếng khóc của một thiếu nữ.
Do hai người trước đó đã khiến bọn họ có bóng ma tâm lý, thế nên họ kiên quyết phớt lờ!
Nhưng phớt lờ thì phớt lờ, cũng không biết xảy ra chuyện gì bầu trời tự dưng đổ xuống một cơn mưa, nếu không phải trốn nhanh e là họ đã ướt sũng cả rồi.
Tiếng khóc càng lúc càng lớn, mưa cũng càng ngày càng to.
Lục hoàng tử loáng thoáng cảm thấy có điều gì đó không đúng, vừa hay, tiếng khóc nương theo tiếng bước chân ngày càng tới gần.
Sau đó người nọ hình như bị té, trong nháy mắt cô ta té ngã một trận cuồng phong đột nhiên gầm lên, trên trời có hoa tuyết rơi xuống.
Lục hoàng tử:??? Thời tiết uống lộn thuốc hả?
Để tránh cho cảm xúc của mình bị các yếu tố bên ngoài quấy nhiễu, Lục hoàng tử suy nghĩ một lát liền quyết định kể cho hai người đồng bạn nghe một chuyện cười.
Câu chuyện vừa kể xong, người ngoài hành tinh và ác long đều ôm bụng cười, người ở ngoài hình như cũng cười ngặt nghẽo.
Không biết thế nào, gió đột nhiên ngừng, mưa và tuyết cũng ngừng theo, thái dương treo cao trên đỉnh đầu, trong xanh đến lạ.
Lục hoàng tử:?? Chả hiểu mô tê gì hết (gào thét-ing).
Đúng lúc này, thiếu nữ bên ngoài bước vào. Không vào thì thôi, vừa vào đã suýt nữa chói mù mắt c.h.ó của họ!
Giống như một cái đèn màu mấy ngàn watt không ngừng lóe sáng, Lục hoàng tử híp mắt lại nhìn về phía cô ta.
Chỉ thấy đứng ở đó là một thiếu nữ đẹp như hoa, mái tóc dài bảy màu không ngừng biến ảo, y chang như cái đèn màu trong nightclubs. Nếu đi kèm với một bài bgm, có lẽ sẽ càng có cảm giác hơn.
Lục hoàng tử lui về sau, nuốt nước miếng một cái rồi hỏi: “Cô… cô là ai?”
Thiếu nữ mỉm cười, móc ra viên đá quen mắt đến nghẹt thở rồi ngoẹo đầu, giả vờ nghịch ngợm nói: “Ta là hậu nhân của Nữ Oa…”
Lục hoàng tử:…
Nữ Oa rốt cuộc có mấy hậu nhân?!! Còn có viên đá này bán sỉ ở đâu vậy? Sao đi đâu cũng gặp nó thế.
Lẽ nào năm đó Nữ Oa chỉ dùng một mẩu nhỏ để vá trời?
…