-“Nguyệt, mày bản lĩnh tý đi được không? Thằng đó đ… là cái gì cả, nó không xứng đáng với mày, mày ngu quá rồi, luỵ tình quá rồi, can đảm lên, ngày mai mày còn như này nữa tao giết mày luôn đó, cho ba mẹ đỡ bận tâm…”
Anh mình chen ngang.
-“Mày im mồm đi, không mắng nó nữa, nói linh tinh, cứ thử đặt mày vào hoàn cảnh đó xem, có khi mày còn điên hơn nó!”
-“Mịa kiếp tôi đéo ngu như nó mà để bị dắt mũi ngần ấy năm trời, nuôi báo cô một thằng thất đức…”
-“Chẳng qua số con Nguyệt đen nên mới phải chịu như thế…nó cũng quản lý được cái nhà hàng lớn như vậy, mày đừng cứ coi thường rồi ác cảm với nó mãi thế…”
-“Ừ thì tôi công nhận nhà hàng phát triển, nhưng là do nó nấu ăn ngon, giữ bí quyết, lại chơi với mấy thằng đầu gấu, ăn chia sòng phẳng nên chưa có vấn đề gì, còn chuyện nào ra chuyện ấy, ông không thể phủ nhận được rằng đen một phần thì dại mười phần, cái tính nó bốc đồng phổi bò, yêu nhau bao nhiêu năm, trưa nào cũng đều như vắt chanh mang cơm ra Bách Khoa, tháng nào cũng đưa tiền, lo cho chó từ A tới Z, mỗi lần giận nhau lại tự mình đi làm lành, đéo có đứa con gái nào không có chút tự trọng như nó…”
-“Nó yêu quá thôi, mày chưa yêu thì đừng phán xét nó…”
-“Ông lúc nào cũng bênh nó, đợt nó yêu tôi đã thấy mặt thằng đó khôn lỏi rồi, ông vẫn bênh, giờ thì sáng mắt ra chưa.”
-“Mày không nói không ai bảo mày câm đâu.”
-“Dốt nát, ngu xuẩn, chia tay lâu rồi mà cũng không hé răng gì với gia đình, không nói với ba mẹ thì thôi, cũng phải nói với bọn tao chứ, cứ ở một mình tự kỉ rồi giờ điên là phải…”
-“Tao với mày trong Nam, con Hạnh ngoài Đà Nẵng, thằng Kì thì học tận bên Sing, mày bảo nó nói kiểu gì? Nó cũng là nghĩ cho bọn mình thôi…”
-“Ông ngậm miệng vào cho tôi nhờ, chính vì ông đấy, chính vì ông từ bé đã nuông nó, bao che cho nó nên nó mãi không khôn ra được!”
…
Anh chị mình cãi nhau, hai ông bà ấy là sinh đôi, khắc khẩu, đã cãi nhau thì dai dẳng từ sáng tới chiều, từ chiều tới hôm sau, không bao giờ ngừng nghỉ, đến mệt mỏi.
Mãi sau, ba mẹ mình về, ông bà ấy mới lườm nhau rồi tạm thời đình chiến.
Đi sau ba mẹ mình, là anh!
-“An!”
Mình gọi.
-“An An cái lồng, tỉnh cho tao nhờ!”
Chị mình đánh mình, anh mình giữ tay chị mình, hai người đánh nhau, cái Hạnh lại phải vào can anh chị.
-“Con thông cảm, bình thường ngoài hay tưởng tượng linh tinh ra thì nó rất ngoan, nhưng cứ thấy đàn ông lạ là nó lại nhận nhầm thành thằng An…”
Ba mình phân trần, mình ức, cãi.
-“Con đâu có nhận nhầm, là anh An mà, anh nói ba mẹ nghe đi!”
-“Ngồi đây con!”
Mẹ mình nói với anh, rất nhẹ nhàng.
-“Chú dì cứ để con tự nhiên…”
Hả, anh toàn gọi ba mẹ là hai bác mà, sao hôm nay gọi chú dì, mà sao anh đeo kính? Anh mới bị cận à, hay đeo kính cho thời trang?
Những ngày trước, anh tới, mình gọi là sợ chạy, mọi người bảo với mình đó không phải là anh, là người khác, mình nhận nhầm khiến họ sợ chạy mất dép.
Chẳng biết mọi người nói thật hay lừa mình?
Nhưng hôm nay, anh ngồi sát giường mình, mình nắm tay anh, anh không chạy, cũng không bỏ ra. Mình nghe anh an ủi ba mẹ mình, nói mình sẽ không sao.
Đúng vậy, trên đời chỉ có anh hiểu mình thôi, chỉ có anh tin mình không sao!
-“Dì sợ phiền con lắm, hay thôi con ạ, có lẽ cứ để nó ở viện, uống thuốc đều một thời gian xem sao…”
-“Hôm qua con thưa chuyện với chú dì rồi, chú dì trước kia có ơn với con, chú dì cứ coi như tạo cơ hội cho con trả ơn đi.”
Hả? Sao bảy năm yêu nhau chưa từng thấy anh nói anh mắc ơn ba mẹ?
-“Thôi cũng đành, hai tháng rồi cũng không có tiến triển gì cả, chú cũng sốt ruột, nhưng nếu con thấy phiền thì cứ alo, chú tới đón em liền…”
-“Con biết rồi!”
-“Trước kia em nhỏ, là con giúp em, giờ vẫn là con giúp em, em nợ con nhiều lắm, chú dì cũng nợ con…”
-“Chú dì đừng khách sáo nữa.”
Nghe đau đầu, choáng váng, hôm nay ba mẹ mình và anh nói cái chuyện gì không biết, mình đếch hiểu gì hết?
Mình còn ngơ lắm, tự dưng thấy anh quay lại, thì thầm với mình.
-“Nguyệt, về nhà với anh nhé!”
Uầy, mừng rớt nước mắt.
Nói thật chán cái bệnh viện này lắm rồi, chán cái cảnh cả nhà cứ nhìn mình khóc lắm rồi, chán cái mùi thuốc truyền lắm rồi…
Nghĩ nghĩ, cứ nghĩ là đầu đau kinh khủng.
Thời điểm ấy, có rất nhiều lần mình đột nhiên quên, đầu óc có chút lộn xộn.
Anh nắm tay mình, rất chặt, rất ấm, tự dưng mình lại nhớ ra, bảo anh.
-“Nhưng mới tuần trước về nhà anh ăn cơm ba mẹ anh không thích em lắm mà?”
Ba mình thấy mình nói vậy, vội xua tay.
-“Thôi con ạ, để nó ở viện đi, con thấy tình trạng của nó rồi đấy, cứ mơ mơ tỉnh tỉnh…”
-“Ba thật, con mơ đâu mà mơ.”
Anh nói ba kệ anh. Rồi anh nhìn thẳng vào mắt mình, nhìn nhiều khiến mình bối rối, phải cúi xuống. Sau đó anh bảo.
-“Về nhà chỉ có mình anh thôi, giờ Nguyệt ở bệnh viện hay về với anh?”