Lạc Táp nhìn chằm chằm màn hình thất thần vài giây, cô hơi hơi cắn môi, sau khi đấu tranh nội tâm xong lại nói với nhân viên công tác: “Người đẹp, ngại quá, tôi muốn lấy tất cả ảnh đã chụp.”
Lạc Táp đi vào bãi đỗ xe, khi nhìn về phía xe của mình, đôi mắt híp lại, người đàn ông này có ý gì đây?
Tưởng Mộ Tranh đang dựa vào cửa xe cô xem di động, nghe tiếng thì ngẩng đầu: “Có mấy tấm ảnh thôi mà cô chọn lựa gần cả năm mươi phút, với cái tốc độ làm việc này, sao lúc trước trường cảnh sát có thể để cô tốt nghiệp vậy?”
Lạc Táp quăng cho anh một ánh mắt xem thường: “Ai cần anh lo.”
Cô đi đến cạnh cửa xe: “Tránh ra!”
Tưởng Mộ Tranh duỗi tay: “Đưa chìa khóa cho tôi.”
Lạc Táp chớp chớp mắt: “Sao phải đưa cho anh! Xe của anh đâu?”
Tưởng Mộ Tranh: “Không lái xe, ngồi máy bay trực thăng tới.”
Buổi sáng khi nhận được điện thoại của Du Ngọc, không nghĩ tới Lạc Táp đã đi Thạch Gia Trang rồi, anh lái xe đi thì sẽ không kịp, chỉ có thể ngồi máy bay trực thăng qua đây.
Cho dù vậy, cô vẫn phải ở trong phòng nghỉ đợi mất một lúc.
Lạc Táp: “Vậy anh lại ngồi máy bay về đi.”
“Nó đã trở về địa điểm xuất phát rồi.”
“…”
Ô tô chạy vào nội thành thì đã là giữa trưa, Tưởng Mộ Tranh hỏi cô muốn ăn gì.
Lạc Táp: “Tôi không kén ăn.”
Tưởng Mộ Tranh cũng đói bụng, anh không quen thuộc bên này cho lắm, đành chọn đại một quán ăn, tuy không lớn nhưng được cái sạch sẽ, không gian lịch sự, thanh nhã.
Người phục vụ cầm thực đơn tới, đưa cho Lạc Táp, lại bị Tưởng Mộ Tranh duỗi tay lấy qua. Anh gọi ba món ăn, một món canh. Lạc Táp nghe xong không khỏi liếc nhìn anh.
Mấy món ăn anh gọi đều là món cô thích ăn, canh cũng vậy.
Vài món ăn này rất bình thường, gần như quán ăn nào cũng có, tối hôm qua ở quán ăn tư gia kia cô cũng có gọi, không ngờ là anh nhớ kỹ.
Cô lại ngẫm nghĩ, nếu bọn họ hoán đổi cương vị với nhau một chút, là cô gọi món mà anh thích ăn, phỏng chừng anh lại muốn nổ tung chảo, cho rằng cô thích anh tới mức không thể tự kiềm chế rồi.
Người phục vụ rời đi, Tưởng Mộ Tranh hỏi cô uống gì, Lạc Táp nói uống nước lọc. Anh phải lái xe nên cũng rót luôn cho mình một lý nước ấm.
Trong lúc đợi đồ ăn, bọn họ lại biến thành trạng thái hai người xa lạ, không nói năng gì, không ai muốn chủ động bắt chuyện, sau đó từng người lướt di động.
Đồ ăn được đưa lên, Lạc Táp cất di động đi. Vừa rồi xem mấy cái video ngắn trên Weibo, khóe miệng cô còn thoáng chút ý cười chưa tan.
Khi Tưởng Mộ Tranh nhìn cô thì khẽ giật mình.
Hình như đây là lần đầu tiên anh thấy được dáng vẻ này của cô, anh thu hồi ánh mắt, cúi đầu dùng bữa.
Khi ăn cơm, hai người càng trầm mặc hơn, khiến người khác có cảm giác như họ là một cặp vợ chồng sắp ly hôn, đang ăn bữa cơm tan vỡ.
Ăn cơm xong, bọn họ tính tiền rời đi, vẫn là Tưởng Mộ Tranh lái xe.
Lạc Táp đặt khuỷu tay trên cửa sổ xe, nhàm chán nhìn khung cảnh bên đường đang lùi dần về sau, đột nhiên, cô quay mặt qua nói với anh: “Hôm nay đã nhảy dù rồi, làm phiền anh bảo phía câu lạc bộ bên kia xóa thông tin của tôi đi.”
Về sau có thể cô sẽ còn đi nhảy dù, nhưng không bao giờ muốn nhảy cùng anh nữa.
Nhảy dù với anh khiến cô chẳng có tâm tư để cảm thụ hưng phấn mà nhảy dù mang đến, câu nệ quá mức, lại còn suy nghĩ linh tinh.
Tưởng Mộ Tranh bớt thời giờ liếc nhìn cô một cái, lại tiếp tục chuyên tâm vào con đường phía trước, không nói chuyện.
Lạc Táp không kiên nhẫn: “Có nghe được không vậy?”
“Vậy làm phiền cô lần sau nhảy dù đừng nói với dì là muốn nhảy cùng tôi nữa.” Tưởng Mộ Tranh nhìn kính chiếu hậu, đổi làn đường, rồi nói tiếp: “Lạc Táp, cô thật sự cho rằng sức quyến rũ của cô đủ lớn để có thể khiến tôi tự mình hầu cô nhảy dù?”
Lạc Táp mang vẻ mặt ức chế, không để ý tới anh, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Tưởng Mộ Tranh: “Không cho tôi đi theo cô cũng được, trừ phi cô thi đậu được giấy phép nhảy dù.”
Lạc Táp chợt quay mặt lại, nhìn chằm chằm anh mấy giây.
Đúng vậy nhỉ, sao trước đây cô không nghĩ tới đi thi giấy phép nhảy dù, về sau sẽ không cần nhảy đôi, có thể một mình tự do nhảy dù.
“Có thể thi ở đâu?”
“Nếu muốn thi, tôi giúp cô sắp xếp.”
Hiếm khi, Lạc Táp nói tiếng ‘cảm ơn’.
Sau đó, trong xe lại an tĩnh như trước.
Về sau, điều Tưởng Mộ Tranh hối hận nhất đó là để cô đi thi giấy phép nhảy dù, bởi vì khi cô nhảy dù một mình đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn, suýt chút nữa là anh đã mất cô.
Từ đó về sau, anh không bao giờ cho cô đi nhảy dù một mình mà đều là anh ôm cô nhảy. Có như vậy, mặc kệ sống hay chết vẫn đều có thể ở bên nhau.
Chỉ là anh của lúc này, không thể biết trước chuyện của nửa năm sau.
Lạc Táp lại hỏi anh: “Cái giấy phép đó có khó thi không?”
Tưởng Mộ Tranh: “Với tôi mà nói thì không khó, nhưng đối với cô thì chẳng dễ đâu.”
Lạc Táp hừ một tiếng.
Trong lòng tính toán, kì nghỉ đông năm nay cô sẽ không đi nghỉ phép, dành hết thời gian để đi thi lấy giấy phép.
Trở lại thành phố Bắc Kinh, Lạc Táp đưa Tưởng Mộ Tranh về nhà, sau khi về lại nhà mình thì cũng đã chạng vạng.
Khi hoàng hôn buông xuống, toàn bộ chân trời phía tây đều nhuốm màu đỏ ối, ánh hoàng hôn rực rỡ khiến cả bầu trời đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
Ráng chiều sặc sỡ, rực rỡ muôn màu.
Giống hệt như một bức tranh sơn dầu.
Lạc Táp lấy di động ra chụp lại, suy nghĩ, nếu lần sau lại đi nhảy dù, nhất định cô sẽ chọn thời điểm chạng vạng có ánh nắng chiều.
Vào biệt thự, Lạc Táp đi tắm rửa một cái, rồi sau đó thảnh thơi làm tổ trên sô pha xem lại video và ảnh chụp nhảy dù ngày hôm nay.
Xem xong, cô chọn mấy tấm ảnh trong album chuẩn bị gửi vào vòng bạn bè. Chọn tới chọn lui, tấm duy nhất mặt cô không bị biến dạng, thần thái lại xinh đẹp chính là tấm mà Tưởng Mộ Tranh khoa tay múa chân làm tai thỏ kia.
Còn có mấy tấm chụp từ xa cảnh bọn họ lướt trên bầu trời cũng khá đẹp.
Cô không muốn để Tưởng Mộ Tranh lộ mặt, liền tìm nhãn dán dâu tây ịn lên mặt Tưởng Mộ Tranh, sau đó bấm đăng tin.
Chưa đầy hai phút, rất nhiều người nhắn lại, không ai quan tâm chuyện cô đi nhảy dù, tất cả đều đang hỏi vì sao không để huấn luyện viên lộ mặt. Họ nói nhìn dáng người và cánh tay, cảm giác là một người đàn ông rất gợi cảm.
Lạc Táp đều trả lời là: 【Mặt gục xuống, không mở mắt. 】
Ngay sau đó Chu Nghiên nhắn lại: 【 Gái yêu à, có phải não tớ bị nhũn mất rồi không, sao cứ cảm thấy cái dáng người kia, rồi cả đôi tay kia lại quen thuộc như vậy, cảm giác như là… Anh chàng bỉ ổi.】
Lạc Táp: 【 Cậu không bị nhũn não đâu, chính là anh ta đấy, một lời khó nói hết, đợi đi làm gặp sẽ kể tỉ mỉ cho cậu nghe. 】
Chu Nghiên: 【 Ôi mẹ ơi! Sao đi đâu cậu cũng có thể gặp được anh ta thế! Tớ cảm thấy về sau chỉ có nhà vệ sinh nữ còn an toàn một chút.】
Lạc Táp: 【…】