Quan bào quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở trên hành lang dài, Bùi Tranh thân hình tuấn lãng, khóe miệng ngậm mạt ngâm cười.
Kỳ Trường Ức ghé vào bên cửa sổ, trong mắt sáng lấp lánh, vừa muốn vươn tay kêu Bùi ca ca, lại nhìn đến người đi theo phía sau Bùi Tranh, trong nháy mắt một tia ảm đạm.
Kỳ Trường Phong cũng mặc một thân quan bào, trên áo đường viền tơ vàng, thoạt nhìn rất ngọc thụ lâm phong, đang nhíu mày cùng Bùi Tranh nói gì đó.
Kỳ Trường Ức nhìn hai người chậm rãi đến gần, chạy nhanh ngồi xổm thân mình xuống, che miệng lại không phát ra âm thanh, kỳ thật hắn đau lòng sắp chết mất.
Bùi ca ca cùng hắn tứ ca đều là người thực thông minh, bọn họ ở bên nhau có thể thảo luận đại sự thiên hạ, nhưng chính mình không có loại tài lược này, giống như là một viên cỏ dại bình phàm vô kỳ, ném ở đất hoang cũng không có người đến xem một cái.
Thanh âm hai người nói chuyện dần dần đi xa, Kỳ Trường Ức vẫn cứ không đứng lên, hắn dựa vào bên cửa sổ yên lặng ngồi, vùi đầu ở đầu gối.
Không biết ngồi bao lâu, Bùi Tranh vẫn cứ không tới thư phòng.
Hắn có phải hay không đã quên?
Không, hắn nhất định là có chuyện quan trọng nên trì hoãn, lại chờ một lát, hắn nhất định sẽ đến.
Kỳ Trường Ức hốc mắt chậm rãi ươn ướt, nước mắt thấm rơi xuống đầu gối, biến mất không thấy.
Hắn chân đã chết lặng, Bùi ca ca như thế nào còn không có tới.
Lại không biết đợi bao lâu, Kỳ Trường Ức đứng lên, chiếc bóng cô đơn chậm rãi đi khỏi thư phòng.
Bên ngoài trời quang ấm áp, gió nhẹ từng trận.
Kỳ Trường Ức lang thang không có mục tiêu ở hậu hoa viên rộng lớn, trong lòng lại ủy khuất lại chua xót, lại không có người để tâm sự.
Liền như vậy đi tới một chỗ hồ hoa sen nở rộ, từng đợt thanh hương truyền đến, khiến người vui vẻ thoải mái, nhưng tiểu nhân nhi tựa hồ hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp.
Phía sau truyền đến vài tiếng cười chuông bạc, là Nhị công chúa cùng Tam công chúa mang theo một đám nô bộc đang chơi đùa bên cạnh.
Các nàng thấy Kỳ Trường Ức, nói, “Uy, tiểu ngốc tử, ngươi như thế nào một mình ở đây, chúng ta cùng nhau chơi đi.”
Kỳ Trường Ức nhu nhu nói, “Ta không phải tiểu ngốc tử.”
Tam công chúa có chút châm chọc cười rộ lên, “Hảo hảo hảo, Cửu hoàng tử điện hạ.”
Kỳ Trường Ức không muốn lại phản ứng các nàng, xoay người rời đi.
Tam công chúa đột nhiên đi đến bên người hắn, duỗi tay dùng sức đẩy.
Bùm một tiếng, Kỳ Trường Ức không kịp phòng bị ngã thẳng vào trong hồ nước.
Hắn không ngừng giãy giụa, nước ao lạnh băng tràn đầy miệng.
Người trên bờ một bên chỉ vào hắn một bên lớn tiếng vui cười, “Cửu hoàng tử tôn quý rơi xuống nước rồi, như thế nào không ai tới cứu điện hạ của chúng ta a, ha ha ha ha.”
