“Không nên miễn cưỡng.” Lục Diệp Thanh ấn nhẹ lên mấy huyệt vị trên tay cô.
“Hơi đau một chút.” Cố Niệm nói thật.
“Tất nhiên rồi, có phải mấy ngày nay em đã làm rất nhiều công việc?”
Cố Niệm không trả lời.
Lục Diệp Thanh biết anh đang nói cái gì, nhưng Cố Niệm lại cố tình không nghe. “Nếu em còn liều lĩnh vẽ tranh như vậy, cánh tay này sẽ thực sự tàn phế.”
Cố Niệm thu tay lại, xoa nhẹ, “Tôi biết rồi.”
Hôm nay Chu Hảo Hảo cùng bạn cũng tới nhà hàng này ăn cơm, cô vừa bước vào đã thấy được Cố Niệm.
“Hảo Hảo!!!” Bạn cô đưa tay quơ quơ trước mặt, “Nhìn cái gì đấy?”
Chu Hảo Hảo mím môi cười cười, “Mình cảm thấy cảnh vật xung quanh nhà hàng này không tệ, muốn chụp mấy tấm hình.”
“Trở về cho Tống Hoài Thừa xem sao?” Bạn cô trêu ghẹo nói.
Chu Hảo Hảo lấy điện thoại di động ra hướng về phía Cố Niệm chụp vài hình, góc độ rất tốt, Lục Diệp Thanh đang nắm tay Cố Niệm, cùng với nét mặt của anh cũng nhìn thấy rõ ràng.
Chu Hảo Hảo nhếch miệng cười, “Đúng vậy, lần sau sẽ dẫn anh ấy tới nơi này.”
“Thanh mai trúc mã, tình cảm của hai người thật làm cho người ta ghen tị.” Vẻ mặt của bạn cô đặc biệt hâm mộ.
Chu Hảo Hảo cười có chút mất tự nhiên.
Một vài ngày sau đó, vấn đề trường học của Phán Phán đã được giải quyết.
Phương Hủ Hủ ôm Phán Phán, “Vẫn là chú Lục của con lợi hại, Phán Phán có thể đi nhà trẻ chơi rồi.”
Nhà trẻ Lục Diệp Thanh tìm là một nhà trẻ tư nhân song ngữ, tất cả điều kiện đều rất tốt, chẳng qua giá tiền tự nhiên cũng là dành cho những người giàu có.
Một tháng 3000.
Cố Niệm đau lòng.
“Chuyện học phí cậu đừng suy nghĩ nhiều, mấy ngày hôm trước mình có đem mấy bức tranh đến nhờ bạn mang đi triển lãm, sẽ bán được thôi, yên tâm đi.”
Cố Niệm giật giật khóe miệng, bọn họ cũng không phải là người nổi tiếng, tranh vẽ có thể đáng bao nhiêu tiền đây?
Tuy vậy nghĩ lại, giáo viên ở nhà trẻ đó rất có năng lực, Phán Phán có thể lớn lên trong một môi trường tốt đó là hy vọng của cô, cùng lắm thì nhận công việc nhiều hơn một chút mà thôi.
Cô gật đầu, “Mình cũng không phải là lo lắng chuyện học phí. Phán Phán quá hướng nội, mình lo lắng con bé sẽ không thích ứng được với sinh hoạt ở nhà trẻ.”
Đây thực sự là một vấn đề. Đứa nhỏ này nói cho cùng vẫn là người hướng nội. Cũng không biết có phải là lúc Cố Niệm mang thai bị kích động tạo thành hay không, nếu là như vậy, Tống Hoài Thừa thật sự là nghiệp chướng rồi.
Lúc Cố Niệm nhận được điện thoại, cô đang quẩn quanh ở văn phòng phẩm để mua sách.
“Cố tiểu thư, tôi là trợ lý của Tống tiên sinh, về sự việc lần trước, nếu như cô muốn hủy bỏ hợp đồng, chúng ta sẽ theo hợp đồng giải quyết.”
Trợ lý đưa điện thoại cho Tống Thừa Hoài.
“Tống Thừa Hoài, anh thiếu tiền đến vậy sao?”
“Tôi chỉ là làm việc theo hợp đồng.”
“Được thôi. Anh chờ đi, tôi sẽ vẽ tranh.” Hiện tại cô sẽ không gây khó dễ về vấn đề tiền nữa
“Mấy ngày nay tôi có thời gian.”
Cúp điện thoại, Cố Niệm cụp mắt. Sau một lát thất thần, cô mua một cái ba lô chuột Mickey màu hồng nhạt, bút chì, bút sáp màu và màu nước, Phán Phán đều chưa chuẩn bị gì.
Cố Niệm đang cùng Phán Phán thảo luận về việc đến trường đi học. Con bé có chút mất hứng, cảm thấy không vui.
Chiều hôm nọ, Cố Niệm muốn đi đến chỗ Tống Thừa Hoài, Phán Phán liên tục ầm ĩ muốn đi cùng cô, Cố Niệm sao có thể đưa con bé đi được. Náo loạn cả buổi chiều không được, cuối cùng phải đóng cửa lại, cô không đành lòng vẫn phải đi.
Cô đến nhà Tống Hoài Thừa vừa vặn lúc hai giờ chiều, lúc nóng nhất, lúc cô đến nơi, khuôn mặt phơi nắng đã đỏ bừng.
Tống Thừa Hoài mở cửa, sắc mặt anh lạnh nhạt, không nói lên cảm xúc gì.
Cố Niệm cũng không nói gì với anh, chỉ là cởi giầy ra, phòng khách được lát loại gạch tốt, bước vào có cảm giác mát lạnh.
Cô nhìn mấy lần, “Tống tiên sinh, phòng khách của anh muốn vẽ theo phong cách gì?”
Tống Hoài Thừa híp mắt, “Cô có đề nghị gì?”
Cố Niệm không có nhìn anh, “Ở đây tôi có vài bức tranh, anh có thể nhìn thử xem.”
Tống Thừa Hoài mở ra, “Vậy bức này đi.”
Cố Niệm nhớ kỹ.
Hai người đi đến phòng ngủ, mặt sàn của phòng ngủ bằng gỗ thô, đồ dùng trong phòng đơn giản tất cả đều là màu trắng và đen.
Cố Niệm nhíu mày, “Phòng ngủ anh cũng muốn vẽ?”
Tống Hoài Thừa liếc qua.
“Thật ra phòng ngủ nên treo ảnh kết hôn…” Cố Niệm chìm vào lời vừa nói, nói xong có chút hối hận, cái miệng nhiều lời của cô…
Sắc mặt Tống Hoài Thừa lạnh lẽo, “Cố Niệm, cầm tiền của tôi còn muốn vụng trộm sao?”
Cố Niệm im lặng cười cười, tùy anh.
Cô lấy sổ ra, ghi ghi chép chép.
Tống Hoài Thừa nhìn thấy cô dùng tay trái viết chữ, “Từ lúc nào mà cô đã dùng tay trái viết chữ rồi hả?” Anh đột nhiên nghĩ đến vết sẹo trên cánh tay phải của cô. “Tay phải của cô làm sao vậy?”
Cố Niệm viết xong thì cất đồ đạc, “Tống tiên sinh, một tuần nữa sẽ có bản sơ thảo, đến lúc đó sẽ gửi cho anh, nếu anh hài lòng thì một tháng sau sẽ giao bản phác họa. Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”
Lúc cô xoay người lại, Tống Hoài Thừa đột nhiên kéo tay cô, “Tôi hỏi cô, tay phải của cô làm sao vậy?” Nét mặt của anh tràn đầy vẻ lo lắng.
Cố Niệm không hiểu, anh bị làm sao vậy? Tay của cô thì liên quan gì đến anh. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hung ác và ánh mắt nguy hiểm của anh, tốt nhất là nên nói cho anh biết, khóe miệng chát chát, “Tay phải của tôi bị thương chứ sao.”
Giọng điệu ung dung của cô làm cho Tống Thừa Hoài trong lòng chấn động. “Xảy ra chuyện gì?”
Cố Niệm cười khẽ, “Bị người đòi nợ đánh.” Cô nhìn qua đôi mắt màu đen của anh, bình tĩnh nói.
Tay Tống Hoài Thừa dần trở nên vô lực, cổ họng của anh giống như bị thứ gì đó chặn lại. Bị đòi nợ đánh!
Nghĩ lại thì vì sao cô phải nợ tiền thì anh cũng có trách nhiệm.
“Cố Niệm…” Giọng của anh khàn khàn.
“Tống tiên sinh, xin anh buông tay.”
“Tống tiên sinh?” Tống Thừa Hoài chế nhạo, “Cố Niệm, cô vì sao lại lừa gạt tôi? Tôi đã hỏi qua rồi, căn bản thuốc năm đó không có vấn đề. Vì sao cô lừa gạt tôi? Là muốn tôi áy náy sao?”
Hai người tựa sát vào nhau, cô cảm nhận được hơi thở của anh, quen thuộc, ấm áp.
“Anh sẽ áy náy sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi lại.
Tống Thừa Hoài trầm mặc. Anh cho rằng khi đó cô rời đi, tất cả đã kết thúc. Bốn năm qua, anh mới phát hiện là không phải như vậy.
Chẳng biết từ lúc nào, cô đã sớm tiến vào trái tim anh. Anh dốc sức trả thù Cố gia, nhưng càng về sau, anh không hề vui sướng chút nào.
Tay của anh lưu luyến trên cổ tay cô. Hối hận sao? Tự trách sao?
Ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ, phá vỡ giằng co giữa hai người. “Hoài Thừa, mở cửa.”