“Em…” Kiều Uý Nhiên tức xì khói, cắn vào đầu vai Đàm Xung: “Anh có làm không hả, cổ họng em phát đau luôn rồi.”
Đột nhiên, cần cổ Kiều Uý Nhiên truyền đến cảm giác ướt át, Đàm Xung gặm mút hầu kết cậu, ngón tay cũng sờ đến lối vào sau mông cậu.
Nhờ sự trợ giúp của gel bôi trơn nên ngón tay tiến vào rất dễ, có điều cảm giác căng trướng do bị nhồi đầy khiến cậu có chút khó chịu. Không thực sự sướng như cậu tưởng, ít nhất cũng không thấy thích như những gì diễn ra trong GV, cảm giác chua xót lan khắp cơ thể, chiếm lấy đầu óc cậu.
“Đàm Xung…” Kiều Uý Nhiên kêu không ra hơi, thanh âm nhỏ dần, nghe thực sự đáng thương.
Đàm Xung không nói chuyện, kéo dài hơi thở nặng nề đáp lại Kiều Uý Nhiên.
Lối vào càng lúc càng mở ra dễ dàng, cả hai cùng chìm vào một mảnh im lặng đặc quánh, chỉ có tiếng nước nhóp nhép phát ra trong đêm. Mông từng đợt từng đợt nóng lên, Đàm Xung hít một hơi dài, ôm Kiều Uý Nhiên đổi tư thế, để cậu nằm nhoài về phía trước úp sấp trên giường. Kiều Uý Nhiên không phòng bị vểnh mông lên, phía sau lưng dán tới một lồng ngực nóng bỏng, Đàm Xung áp tới, kề sát tai cậu thủ thỉ: “Cục cưng, tôi vào đây.”
Kiều Uý Nhiên nín thở nắm chặt ga trải giường dưới thân, dương v*t cứng rắn của Đàm Xung cứ cọ qua cọ lại ở rãnh mông ướt nhẹp của cậu, cho đến khi tìm được cánh cổng thiên đàng mới dùng sức đẩy vào.
Kiều Uý Nhiên vùi đầu vào gối, cảm giác tràng ruột căng ra do bị vật lạ chen vào khiến cậu có chút sợ hãi, mở rộng bằng ngón tay thực sự chẳng là cái đinh gì so với cây dương v*t to nóng của Đàm Xung.
Đàm Xung từ phía sau ôm ấy cậu, hông chầm chậm rướn vào cho đến khi dương v*t của anh đã vào hết bên trong, cả hai mới nhẹ nhàng thở ra.
Giây phút giải lao ngắn ngủi trôi qua, ngay khi Đàm Xung đang chuẩn bị luật động, Kiều Uý Nhiên đột nhiên nghẹn ngào: “Anh không đeo bao à…”
Đàm Xung sửng sốt nhìn sang bên cạnh, hộp áo mưa được đóng gói cẩn thận vẫn đang nằm ỳ ra đó, anh thực sự đã quên mất việc này rồi: “Vậy giờ tính sao đây…”
Súng đã lên đạn rồi còn có thể làm sao nữa, rút ra để mặc áo mưa nghe có khác nào cởi quần đánh rắm không cơ chứ, Kiều Uý Nhiên sợ anh thực sự sẽ lui ra bèn kẹp chặt mông lại: “Kệ… kệ đi…”
Động tác tiếp theo hoàn toàn là xung động truy đuổi khoái cảm nguyên thuỷ nhất của con người. Thân thể cao lớn của Đàm Xung phủ lên Kiều Uý Nhiên, bàn tay anh to rộng bao lấy mu bàn tay cậu, một tay khác chế trụ eo Kiều Uý Nhiên, động tác hông đưa đẩy liên tục.
Trọng lượng bên trên ép Kiều Uý Nhiên thở không ra hơi, tiếng rên cũng đứt quãng, động tác của Đàm Xung không tính là quá mạnh bạo, tuy nhiên đây là lần đầu tiên của cả hai cho nên chỉ như vậy cũng đủ giày vò rồi.
Khi đầu gối Kiều Uý Nhiên sắp không chống đỡ nổi nữa, theo trọng lực muốn khuỵu xuống giường, Đàm Xung lại siết chặt eo cậu, bao nhiêu trúc trắc khó chịu dần dần bị thay thế bởi cảm giác tê dại. Tư thế sát nhập từ phía sau có độ khó không cao, cảm giác đỉnh vào cũng rất sâu, bỏ qua tất cả những thứ không thiết thực thì khoảng cách thân cận giữa hai người đã thành con số âm.
Có điều, Kiều Uý Nhiên cảm thấy không an toàn chút nào, cậu không nhìn thấy mặt Đàm Xung, càng không thể ôm được anh, trong lòng bức bách khiến cậu uất ức muốn khóc.
Cậu tựa lên gối đầu, không có tiền đồ mà thút thít: “Hức hức…”
Tiếng nức nở của cậu lọt vào tai Đàm Xung, anh vịn cằm xoay đầu cậu qua.
“Sao lại khóc rồi? Đau chỗ nào?”
Kiều Uý Nhiên cọ vào tay Đàm Xung một đống nước mắt: “Em muốn ôm anh…”
Nghe vậy, Đàm Xung lật cậu lại, thay đổi tư thế rồi tiếp tục cắm vào. Kiều Uý Nhiên câu lấy cổ Đàm Xung, dùng hai chân quấn quanh eo người yêu, cái mông bị đâm đến đỏ bừng mà cậu vẫn không nỡ buông tay, cứ ôm Đàm Xung khóc mãi.
Nhiệt độ điều hoà trong phòng rất thấp nhưng Kiều Uý Nhiên vẫn khóc đến mức đổ một thân mồ hôi, Đàm Xung đành phải dùng giọng nói trầm ấm của mình để an ủi vỗ về người yêu, thỉnh thoảng dùng nụ hôn để phân tán sự chú ý của cậu.
Chuyện làm tình này Kiều Uý Nhiên không thể nói rõ là có sướng hay không, thế nhưng nụ hôn trong lúc mây mưa của Đàm Xung xác thực đã mang đến cho cậu một cảm giác an toàn và thỏa mãn tột độ.
Cậu không có tư cách để chê Đàm Xung vụng về, bản thân cậu cũng không quá hiểu biết, cả hai cùng lắm cũng chỉ là những con thú nhỏ ngả nghiêng lảo đảo, mất phương hướng lạc trong rừng sương mờ, cuối cùng lại tìm được bạn đồng hành như ý.
Sau khi xong chuyện, Kiều Uý Nhiên khóc không ngừng, Đàm Xung mang cậu đi tắm rửa sạch sẽ, Kiều Uý Nhiên mệt mỏi nép vào vòng tay anh, luôn miệng rầm rì kể tội rằng đêm nay Đàm Xung xấu xa như thế nào. Đàm Xung vẫn bình tĩnh như mọi khi nhưng động tác thì lại nhẹ nhàng đến không ngờ, ở bên cậu một thời gian đủ lâu, anh cũng dần hiểu được tính cách của Kiều Uý Nhiên.
Cậu không phải là người có thể dễ dàng giấu đi tâm tư, buồn sẽ khóc vui sẽ cười, tức giận hay lo âu, đều sẽ thẳng thắn nói với Đàm Xung. Thoạt nhìn có chút nhỏ mọn, giống như thời thời khắc khắc đều muốn được Đàm Xung dỗ dành, còn phải là cái loại dỗ dành vô điều kiện nữa, nhưng Đàm Xung vẫn luôn cảm thấy Kiều Uý Nhiên rất dễ thương, có lẽ đây chính là ưu điểm của cậu. Được cậu cần, được cậu sùng bái, được trở thành trung tâm yêu mến của cậu, ngay từ đầu Đàm Xung đã lộ ra quá nhiều sơ hở, chính anh đã cho cậu cơ hội tập kích.
Hơi thở mỏng nhẹ trong veo của Kiều Uý Nhiên quyến rũ khó tả, Đàm Xung cúi đầu hôn cậu: “Ngủ ngon, cục cưng.”