Bỗng Hàn Tiêu Sương cảm thấy con thỏ trắng này thật hắc, anh trai mình thật đáng thương.
Mà ở phía sau không xa, mẹ Hàn nhìn hai đứa nhỏ đùa giỡn nhau đến vui vẻ, bà không khỏi cười nhu hòa nói với người quản gia ở bên cạnh.
“Trong nhà có thêm một người, không khí cũng khác hẳn.”
Quản gia là một lão nhân cao gầy, dáng đứng nghiêm trang lại lộ ra vẻ ôn hòa của người cao tuổi.
Dáng vẻ lão trong khuôn phép mà ôn tồn cười đáp “Cũng là thiếu gia và tiểu thư không hiểu chuyện, để phu nhân ngài buồn phiền nhiều.”
Nghe vậy thì mẹ Hàn bật cười, bà cong mắt cười nói “Đúng vậy a. Vẫn là Tiểu Niên hiểu chuyện làm người khác yêu thích hơn mà.”
Nói đến đây bà lại thở dài ưu phiền, nói tiếp “Chỉ tiếc là Tiêu Hãn cùng thỏ con không phải một đôi. Nếu phải thì rất mau sẽ trở thành người nhà chúng ta rồi.”
Lão quản gia biết ưu tư trong lòng phu nhân, lão an ủi nói “Phu nhân chớ lo quá. Người xưa đã nói rồi, nước ấm nấu ếch. Để hai người ở chung lâu, kiểu gì cậu Bạch cũng xiêu lòng trước thiếu gia thôi.”
Mẹ Hàn nghe thế thù lập tức phấn chấn, bà đầy hào khí nói “Đúng thế. Nếu không mang được người về là Hàn Tiêu Hãn vô dụng, uổng danh thiên tài cả đế quốc công nhận!”
Hai người tiếp tục thì thầm to nhỏ xem nên mưu cầu cho Hàn thiêu gia như thế nào, lúc này bỗng quang não trên tay lão quản gia nhấp nháy.
Có khách đến.
Lão quản gia đưa mắt liếc nhìn thiếu niên thiếu nữ ở trong phòng khách, lại đưa mắt nhìn mẹ Hàn bên cạnh, đột nhiên cảm thấy hôm nay không phải ngày tốt gì.
Mẹ Hàn thấy lão nhìn mình thì khó hiểu hỏi “Là ai đến vậy?”
Sắc mặt lão quản gia có chút cứng nhắc, nói “Thưa phu nhân, là Khổng thiếu gia Khổng gia ạ.”
Nháy mắt, sắc mặt ôn hòa của mẹ Hàn cũng thoáng vặn vẹo “Con công đực con đấy đến đây làm cái gì? Tiêu Hãn cũng không ở nhà, đến đây xòe đuôi là muốn cho ai xem?”
Dù cho lòng người bất mãn bao nhiêu, nhưng vì lợi ích của Hàn gia, thể diện của Khổng Minh Quang có thể không cho, nhưng Khổng Minh Liên thì phải cho.
Vậy nên thiếu tiên khổng tước mang theo túi lớn túi nhỏ ưỡn ngực đi vào trước mặt Bạch Niên.
Đầu nhỏ nghiêng qua nói khẽ với Hàn Tiêu Sương bên cạnh “Mỗi lần anh nhìn thấy cậu ta thì cảm giác thị lực của mình hình như hơi tốt quá, bằng không như thế nào lại cảm thấy cậu ta phát sáng.”
Cô rất đồng tình đáp lại “Nào chỉ riêng anh, em cũng thế a. Mỗi lần thấy là mỗi lần đau mắt.”
Còn về Khổng thiếu gia, cậu ta không hề biết bản thân bị cả cái nhà này ghét bỏ mà thân thiết ôm cánh tay của mẹ Hàn, ngọt giọng cười nói.
“Dì à, lâu rồi con không đến gặp dì. Dì trông càng trẻ ra nha.”
Nói xong còn quay qua nhìn Hàn Tiêu Sương mà chào hỏi “Tiêu Sương, lâu rồi không gặp cậu nha.”