Lưỡi dao còn cắm sâu trên đầu ma vật.
Cô gái không dừng lại, quỳ một chân sau xuống đất, dùng hai tay giơ khẩu súng lục lên, đùng đùng đùng bắn mấy phát về phía đầu ma vật.
Ma vật lắc lắc đầu, vẫn không thể lấy được lưỡi dao đang đâm vào đầu, đành phải đổi chủ ý, tứ chi cùng dùng sức, chạy trốn về hướng ngược lại.
Mạnh Vinh Hiên đứng dậy, lau mặt một cái, còn chưa kịp nói lời nào, bóng dáng cô gái đã lướt qua hắn, cướp đi cái rìu chữa cháy trong tay hắn.
Tốc độ của thân ảnh kia cực kỳ nhanh, gần như vượt qua tốc độ cực hạn của loài người, đuổi theo sát quái vật.
“Nguy rồi, nguy rồi, con quái vật đó đang đến.” Cam Hiểu Đan ngồi trong xe lo lắng hét lên.
Con quái vật bị cắm con dao trên đầu dùng hết sức chạy như bay về phía này.
“Tôi, tôi lái xe. Mau tránh ra.” Cao Yến vội vàng leo từ ghế sau lên phía trước.
“Chị, là chị Thiên Tầm.” Phùng Thiến Thiến chỉ ra ngoài cửa sổ xe kêu lên.
Những người ngồi trên xe vội vàng nhìn ra ngoài, lúc này mới thấy một người đang đuổi theo sau lưng quái vật, tốc độ người kia cực kỳ nhanh, đuổi sát ma vật không bỏ, hóa ra là Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm vung cái rìu chữa cháy trên tay, chiếc rìu rít lên xoay một vòng trong không trung, đập vào lưng Khinh nhờn giả.
Cơ thể màu da người của Khinh nhờn giả lăn một vòng trên mặt đất, cuối cùng bị Sở Thiên Tầm đuổi kịp.
Sở Thiên Tầm rút dao găm trên đùi ra, chống lại móng vuốt sắc nhọn của Khinh nhờn giả, nhào người lăn ra phía sau nó, giẫm lên cán rìu trên lưng Khinh nhờn giả trèo lên người nó, cô rút lưỡi dao mà cô đã đâm vào đầu Khinh nhờn giả ra.
Bàn tay đẫm máu đỏ của Khinh nhờn giả túm lấy chân Sở Thiên Tầm, ném cô xuống mặt đất.
Sở Thiên Tầm phản ứng rất nhanh, xoay người giơ con dao lên để chặn những móng vuốt sắc nhọn từ trên trời chộp xuống, lưỡi dao trong không gian vang lên âm thanh đinh tai nhức óc.
Cam Hiểu Đan, Cao Yến và những người khác trốn trong xe, qua cửa sổ xe nhìn thấy người bạn đồng hành nhỏ bé của họ dùng thân thủ nhanh nhẹn khác thường của mình vật lộn với con quái vật cao lớn.
“Thiến Thiến, đợi papa một chút. Papa đi giúp chị Thiên Tầm.” Phùng Tuấn Lỗi xoa đầu con gái, giao cô bé cho Cam Hiểu Đan, tìm thấy một chiếc cờ lê lớn bằng thép không gỉ trên xe, xách xuống xe.
“Papa.” Phùng Thiến Thiến dán tay nhỏ lên cửa sổ xe, lo lắng nhìn cha cô ở bên ngoài.
Phùng Tuấn Lỗi xuống xe, vòng ra sau lưng ma vật.
Ma vật này nhìn gần càng có vẻ khủng bố hơn, tứ chi thô to biến dạng, làn da màu thịt không có một cọng lông khiến lỗ chân lông của nó trở nên kinh khủng. Sau đầu còn thủng một lỗ, dòng máu màu vàng vẫn đang chảy xuống.
Phùng Tuấn Lỗi không biết làm sao mà một cô gái trẻ tuổi như Sở Thiên Tầm lại có đủ can đảm để chiến đấu chống lại một con quái vật đáng sợ như vậy.
Thời khắc này, Sở Thiên Tầm đối mặt với ma vật, trong tay nắm chặt con dao chặt xương sắc bén, mạnh mẽ chống đỡ móng vuốt sắc nhọn của ma vật, trong mắt cháy rực ngọn lửa phấn khích, không có một chút ý định lui bước.
Phùng Tuấn Lỗi nhặt cờ lê bằng thép không gỉ, đập vào cái lỗ lớn sau đầu Khinh nhờn giả khiến nó giận dữ quay đầu lại, hất Phùng Tuấn Lỗi sang một bên.
“Papa!” Phùng Thiến Thiến ngồi trong xe sợ hãi kêu lên.