Khẩu vị của Diệp Lệnh Úy kén chọn đến mức đáng thương, gọi là dạ dày chim cũng là nghĩ cho cậu rồi, thức ăn chính trong hộp cơm bị hai chiếc đũa bới bới, mấy món ăn khác cũng chỉ ăn mấy miếng rồi bị gẩy đi.
Ánh mắt Cao Lâm Hạo gần như rơi vào hộp cơm của cậu, “Nếu cậu không ăn nữa, thì cậu…”
“Cậu có thể ăn nếu muốn.” Diệp Lệnh Úy nói, vừa dứt lời, hộp cơm liền xuất hiện trên bàn của Cao Lâm Hạo.
Tục ngữ có câu, trẻ con đương lớn, ăn nghèo cả lão.
Trong thời gian dậy thì cơ thể đang phát triển, bất kể là trai hay gái thì dạ dày đều là cái hố không đáy, Cao Lâm Hạo là người nổi bật trong số đó, cho dù cậu ta mới ăn cơm ở nhà ăn của trường mười phút trước.
Phí Lan hiếm khi nhàn nhã liếc nhìn hai người phía sau, Cao Lâm Hạo miệng đầy dầu, Diệp Lệnh Úy hài lòng nhìn cậu ta, cảnh tượng này rất… rất giống với việc nuôi lợn.
Thời tiết hiện giờ vẫn đang cuối hè, bộ đồng phục mà Diệp Lệnh Úy đang mặc trông rất rộng. Vòng eo rộng uốn cong thành hình vòng cung mềm mại dưới lớp vải trắng.
Diệp Lệnh Úy bất ngờ nhìn về phía Phí Lan, nụ cười nơi khóe miệng cũng từ từ nhạt dần, cậu không để lộ ra, nhưng trong khoảnh khắc mắt đối mắt với Phí Lan, Diệp Lệnh Úy cảm thấy đầu ngón tay không tự chủ được khẽ run.
Vừa rồi là vì mất cảnh giác, ánh mắt của Phí Lan lúc bình thường sẽ không sắc lạnh như dao như vậy.
Nhưng cậu không sợ, Diệp Lệnh Úy ăn no rồi thì muốn đi ngủ, cậu lười biếng ngả người ra ghế, chỉ là cảm thấy phiền phức thôi.
Sẽ thật tuyệt nếu các đối thủ đều ngốc nghếch như Lâm Sơ Đông, còn với người giống như Phí Lan, suy nghĩ đầu tiên của Diệp Lệnh Úy là giữ khoảng cách.
Cao Lâm Hạo giải quyết nhanh gọn bữa ăn cho Diệp Lệnh Úy, hài lòng vỗ vỗ bụng, “Tôi no rồi.”
Sau đó cậu ta đến chỗ Phí Lan và nói, “Anh Lan, cơm anh trai Diệp Lệnh Úy giao ngon chết đi được, thật là hạnh phúc.”
Cậu ta không chút suy nghĩ nói: “Anh Lan, mày nhất định cũng sẽ thích ăn cho mà xem.”
Phí Lan cau mày, “Tao không ăn đồ thừa của người khác.”
Cao Lâm Hạo, “…” Hỏng rồi hỏng rồi, bệnh ưa sạch sẽ anh Lan lại phát tác rồi.