– “Đại chu thiên Tinh Thần Kiếm trận chính là bảo vật trấn phái của Tinh Thần Kiếm phái ta, hiện tại ta đưa cho ngươi đảm bảo, ngươi phải đáp ứng, cái kiếm trận này trừ mình ra học tập không được truyền ra bên ngoài.
Bảo vật trấn phái?
Huyền Thiên khoát tay áo, nói:
– Tiền bối, kiếm trận này quá quý trọng, ngươi đã cứu ta, ta cứu được ngươi, chúng ta tất cả không thiếu nợ nhau, tiền bối sao lại tặng ta món đồ quý như thế này?
Trên tay Huyền Thiên có Lục Hợp Thiên luân kiếm trận, thiếu khuyết chính là Hoàng cấp linh kiếm, tự nhiên đối với đại chu thiên Tinh Thần Kiếm trận không có quá nhiều nhiều ý niệm, hơn nữa kiếm trận này là bảo vật trấn phái của Tinh Thần Kiếm phái, có ý nghĩa trọng đại với Tân Vũ Hiệp. Nếu Huyền Thiên thu lấy thì thiếu hắn một đại nhân tình.
Tân Vũ Hiệp nói:
– Ta biết rõ ngươi là một vị Kiếm Trận Sư, ngươi chớ để xem thường kiếm trận của ta. Nếu như có có đầy đủ linh kiếm, đầy đủ tinh thần lực. Cái kiếm trận này tại cảnh giới hoàng giả có thể vượt cấp giết địch vượt 4 cảnh giới.
Ánh mắt của Huyền Thiên lập tức sáng ngời, vượt bốn cảnh giới giết địch? Tinh Thần Kiếm trận này còn mạnh hơn cả Lục Hợp Thiên Luân Kiếm Trận. Lục Hợp Thiên Luân Kiếm Trận cho dù tất cả linh kiếm đều là Hoàng cấp tu luyện tới cực hạn cũng chỉ có thể vượt ba cảnh giới giết địch mà thôi.
Tân Vũ Hiệp nói tiếp:
– Bí kíp kiếm trận xem như tạm tồn tại trên người Huyền Thiên tiểu hữu, ta có một chuyện cần phải xử lý, có thể sẽ gặp nguy hiểm, nếu như ta chết đi không hy vọng kiếm trận này rơi vào tay địch nhân, Huyền Thiên tiểu hữu, nếu ta còn sống, sau này sẽ lấy kiếm trận lại. Nếu như ta chết đi, kiếm trận bí kíp thuộc về ngươi, tùy ngươi truyền ra bên ngoài cũng được.
– Tiền bối là Kiếm Hoàng cấp năm, lại đã có kiếm trận bí kíp, nhất định là vị Kiếm Trận Sư, đến tột cùng đã chọc phải địch nhân gì mà khiến ngươi nguy hiểm tính mạng.
Huyền Thiên cả kinh nói.
Thần sắc Tân Vũ Hiệp đột nhiên chấn động:
– Có Yêu tộc cường giả đến, chúng ta đi. . . !
Nói xong, hắn nhét kiếm trận bí kíp vào tay Huyền Thiên rồi thuấn di một cái xuất hiện ở ngoài ngàn dặm.
Kiếm quang trong cơ thể Tân Vũ Hiệp sáng chói, kiếm khí kịch liệt tự động bổ không khí phía trước ra hơn hai mươi dặm. Hắn ngự kiếm trận bay với tốc độ cực nhanh.
Liên tục thuấn di mười lần, hai người đã tới cách đó vạn dặm.
Tân Vũ Hiệp trúng độc còn có thể trốn chạy năm trăm vạn dặm từ trong tay Vệ gia tới Quy Xà Đảo đương nhiên là dựa vào tốc độ nhanh đến cực điểm.
Gần kề mấy cái hô hấp đã có hai người xuất hiện nơi Huyền Thiên cùng Tân Vũ Hiệp vừa đứng.
Huyết Thiền Công Tử, còn một người khác cũng mặc Huyết Y nhìn bề ngoài hơn năm mươi tuổi bộ, sắc mặt hồng nhuận như trẻ mới sinh.
– Sư tôn, là ở nơi này, Tân Vũ Hiệp giết hai vị Yêu Hoàng của tộc ta.
Huyết Thiền Công Tử cung kính nói với trung niên nhân Huyết Y.
Sư tôn của Huyết Thiền Công Tử dĩ nhiên là Huyết Thiền Lão Tổ danh chấn toàn bộ Trung châu.
Trăm năm trước, Huyết Thiền Lão Tổ đã là Yêu Hoàng cấp chín, không biết đây có phải võ đạo cuối cùng của hắn không, hiện tại trăm năm qua đi, ai cũng không biết Huyết Thiền Lão Tổ có lại tiến một bước nữa không.
Hai mắt Huyết Thiền Lão Tổ khép hờ mở ra, nhìn phương hướng Tân Vũ Hiệp cùng Huyền Thiên thuấn di nói:
– Đám người vừa mới vừa đi, tốc độ của Kiếm Trận Sư quá nhanh, lão phu đuổi theo cũng không dễ dàng, trở về đi, không đem Huyết Thiền Thần Công luyện thành, không cho phép ngươi rời Huyết Thiền Đảo một bước.
Huyền Thiên loáng thoáng cảm ứng được khí tức đáng sợ phía sau truyền đến, sau khi rời đi mấy vạn dặm mới hỏi:
– Người đến thật cường đại, là ai?
Tân Vũ Hiệp nói:
– Hẳn là Huyết Thiền Lão Tổ, lão Yêu này trăm năm trước đã là cửu cấp Yêu Hoàng, hiện tại không biết có trở thành Chuẩn Đế hay không, chỉ là mặc kệ là thành hay không cũng là một tồn tại đáng sợ.
– Huyết Thiền Lão Tổ?
Huyền Thiên trong miệng Thiền Hiệt Yêu Hoàng biết được uy danh của Huyết Thiền Đảo trong miệng tuyệt đối là bá chủ vùng biển Tây Bắc, ở bên trong vùng biển Yêu tộc cũng là tồn tại số một.
Tân Vũ Hiệp kéo Huyền Thiên cùng nhau thuấn di, trong chốc lát đã ở ngoài ngàn dặm, không lâu lắm liền thuấn di hơn hai mươi vạn dặm, đi tới phía Đông Quy Xà Đảo.