Bùm! Đùng! Đoàng!
Đại quân Viêm Hoàng liên tục tiến vào Hằng Nhạc khiến hư không rung chuyển, bầu trời của Hằng Nhạc đổi màu, bị đại quân ùn ùn kéo đến của Viêm Hoàng bao phủ, ban ngày rạng rỡ lại như bị màn đêm che mất, cả vùng trời tối sầm.
“Thế… Thế này…”, nhìn lên hư không, dù là đệ tử, trưởng lão hay Thái thượng trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đều đồng thời biến sắc: “Đại quân tu sĩ này từ đâu tới vậy?”
“Bao vây mọi lầu các, mọi cung điện, mọi ngọn núi, kẻ nào manh động thì giết!”, ngay lúc mọi người còn đang kinh hoàng, một giọng nói đanh thép, uy nghiêm đã vang vọng khắp Hằng Nhạc Tông.
Từ xa nhìn về phía hư không, đó là một người trung niên mặc áo giáp, tay cầm đại kích đứng trên bầu trời, giống như một vị thần vương.
Ông ta chẳng phải Tiêu Phong – điện chủ phân điện thứ chín của Hằng Nhạc sao?
“Tiêu… Tiêu Phong”, nhìn thấy Tiêu Phong, rất nhiều trưởng lão, Thái thượng trưởng lão của Hằng Nhạc đều sững sờ tại chỗ, bây giờ kẻ ngốc cũng nhìn ra được đội quân tu sĩ hùng mạnh này là ai dẫn tới.
“Thế… Thế này là thế nào?”
“Các đại thống lĩnh đâu? Chưởng giáo đâu? Các lão tổ đâu?”
Trong tiếng hô hoảng loạn của mọi người, đại quân Viêm Hoàng đã tiến về phía trước.
Đại quân Viêm Hoàng tựa như đại dương, mà lúc này đại dương ấy đang phân lưu, chảy tới mỗi lầu các, mỗi cung điện, mỗi ngọn núi, bao quanh kín kẽ gió thổi không lọt.
Phù!
Thấy đại quân Viêm Hoàng đã tới, toàn bộ cục diện đã hoàn toàn được kiểm soát, Cổ Tam Thông và những người khác mới thở phào nhẹ nhõm.