Một khắc này, đạo đạo tinh quang đề hội tụ trên thể nội thế giới của Lâm Minh, tựa như ngân quang lưu chuyển, giống như muốn ngưng tụ thành một phương thần cung vậy.
Lâm Minh quay đầu nhìn về phía Tiểu Ma Tiên, vẻ mặt nàng ta mịt mờ, hiển nhiên là không có phản ứng nào.
– Chín đạo cung lại có thể ứng đối với thân thể ta, hiện giờ các bộ vị đó đều có phản ứng, hẳn là cơ thể ta đã bắt đầu có hình thức ban đầu của Cửu Cung Đạo Tinh rồi.
Lâm Minh nghĩ như vậy, đối với kết quả này cũng không ngoài ý muốn, hắn mấy lần đã nhìn thấy Đạo Cung Cửu Tinh cảnh giới, thân thể ngưng tụ ra Cửu cung chính là hình thức ban đầu, là chuyện tình bình thường.
Lâm Minh dùng hai tiếng thời gian, thuận lợi thoát khỏi Tử Phủ Đạo Cung, sau đó hắn tiến vào trong đạo cung thứ hai, Thiên Mục đạo cung.
Thiên Mục đạo cung, ở trong thân thể là vị trí gần mi tâm, là chỉ mắt người, pháp nhãn có thể khám phá hết thảy, khi Lâm Minh tiến vào trong đạo cung này, hắn cảm thấy mi tâm của mình có điểm nóng rực.
Lâm Minh kìm lòng không được đem bộ pháp phóng ra, chăm chú thể ngộ Đạo Cung Cửu Tinh có cảm giác gì đối với thân thể của mình.
Đạo Cung này hắn đã đi hết hai thời thần, cho tới khi nhớ kĩ cảm giác của Thiên Mục đạo cung thì hắn mới đổi hướng đi qua nơi khác.
Cứ như thế, mỗi đạo cung hắn lại ngừng hai thời thần, trọn vẹn dùng mười tám thời thần, chính xác là hai ngày một đêm mới đi qua được Cửu Tinh đạo đồ.
Từng phương đạo đồ này đối với hắn mà nói cũng là một loại khảo nghiệm, có khi nói là một hồi cơ duyên, không nói hắn hấp thụ được thần thú chi khí, chỉ cần có được Đạo Cung Cửu Tinh có thể giúp hắn thể ngộ thì đó là thu hoạch không nhỏ rồi.
– Tiếp theo, là một đạo đồ cuối cùng…
Hiện giờ, ba mươi ba đạo đồ, thì Lâm Minh đã xuyên vào qua hai tầng, chỉ cần đi qua nốt trận đồ cuối cùng là hắn có thể đến được mắt trận bên trong thần thú mộ rôi.
– Nghỉ ngơi một chút rồi sau đó tiếp tục.
Từ khi bắt đầu tiến vào bên trong thần thú một thì đã qua sáu bảy ngày gì đó, Tiểu Ma Tiên thì không sao nhưng tâm thần của Lâm Minh thì tiêu hao vô cùng nhiều.
– Được.
Tiểu Ma Tiên nhu thuận gật đầu, từ đầu tới cuối, nàng vẫn đi theo Lâm Minh, cho nên đã quen việc nghe lời hắn.
Sau ba thời thần, Lâm Minh từ trong tĩnh tọa tỉnh lại, hắn mở hai mắt ra, đạo đồ thứ hắn lựa chọn là Tu Thần Mộng Cảnh.
Đi vào trong trận đồ, Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên chỉ thấy một mảnh thế giới đỏ như máu.
Bầu trời ở đây bị nhuộm đỏ, mây đen che kín, phảng phất như muốn chảy huyết ra, mặt đất toàn là hỏa diễm thiêu đốt, còn có cả nham thạch nóng chảy nữa, chỉ trong không khí thôi cũng đầy mùi lưu huỳnh…
– Nóng quá.
Tiểu Ma Tiên tiến vào trong phiến thế giới này thì cảm giác như bị ngọn lửa thiêu đốt, y phục toàn thân tựa như bị người ta hun đốt, không khí mình hít vào thở ra cũng tựa như là hỏa diễm.
Điều này thực bất thường bởi Tiểu Ma Tiên là Hắc Phượng Hoàng thì đáng lý ra không thể sợ nóng được mới đúng.
– Hử?
Tiểu Ma Tiên đột nhiên rùng mình vì nàng chứng kiến được cách đó không xa có một con Hạt Tử đầy ma diễm đang bò tới, toàn thân khí tức vô cùng đáng sợ, so với bán bộ Thiên Tôn còn cường hãn hơn nhiều!
Sauk hi nàng thấy được nó, thì con hạt tử kia cungxp hát hiện ra Tiểu Ma Tiên cùng Lâm Minh, nó kêu lên âm thanh sạt sạt, hướng cả hai người mà lao tới.
– Lâm Minh!
Đồng tử Tiểu Ma Tiên hơi co lại, con hạt tử này là biến thành từ ma tính lực lượng, cũng không phải thứ mà với tu vi hiện giờ bọn hắn có thể ngăn cản được.
Lâm Minh thấy được con hạt tử với thực lực thiên tôn đang lao tới, ánh mắt hắn tỉnh táo, hắn không hề nhúc nhích chút nào, chỉ đẩy Tiểu Ma Tiên về sau lưng, cầm chặt lấy tay nàng:
– Đừng nhúc nhích, ngưng thở, chúng ta cứ ở nơi này xem sao, bởi trong đó chỉ toàn là ảo cảnh thôi, con bò cạp kia chỉ là ảo giác.
Âm thanh của Lâm Minh truyền vào tai khiến cho Tiểu Ma Tiên hơi ngốc đi một chút:
– Ảo giác?
Nàng cảm giác thấy con hạt tử kia vô cùng thật, cùng với đám Tu La ác ma mà ma tính lực lượng biến ảo ra vô cùng giống nhau, thế mà nó chỉ là ảo giác thôi ư?
Tuy trong lòng không thể tin dược, nhưng Tiểu Ma Tiên lại vô cùng tin tưởng lời nói của Lâm Minh, nàng ngưng thở lại, đưa mắt nhìn con hạt tử kia đang lao thẳng về phía mình không ngừng.
Hô!
Tựa như một luồng nhiệt nóng tản qua, con hạt tử thực đủ để giết chết một bán bộ Thiên Tôn cứ như thế mà biến mât,s tựa như chưa hề tồn tại vậy.
– Nơi này là mộng cảnh thế giới, là thứ trong mộng cảnh ngươi tin nó là thật thì nó là thật, ngươi bảo nó là giả ắt nó sẽ là giả. Sau mộng tỉnh thì tất cả đều thành không nhưng không tỉnh lại được thì vĩnh viễn hãm sâu vào bên trong mộng rồi/
Lâm Minh dùng chân nguyên truyền âm tới, ở bên trong mộng cảnh nếu hắn không thể nào kiềm chế được lời nói thì vĩnh viễn đừng mong thoát ra ngoài được.
– Đi theo ta, một bước đừng đi sai, chung quanh có chuyện gì thì ngươi đừng có tin, đừng có nghĩ.
Lâm Minh cũng không quay đầu lại, bên cạnh hắn lại ngưng tụ ra trận đồ, lần này là dùng thần nguyên ngưng tụ, đồng dạng là ba mươi ba trận đồ trong bảy năm qua, đây là thứ mà hắn tìm hiểu kỹ lưỡng nhất ,vì có nó hắn mới đám tiến vào trong thần thú mộ.
Hai người một trước một sau, Lâm Minh tiến đi vào một lộ tuyến vô cùng cổ quái, lúc trái lúc phải, đôi khi còn lùi về phía sau vài bước, Tiểu Ma Tiên cứ thế nhắm mắt mà đi theo hắn.
Trong lúc đó, bọn họ không ngừng thấy được những cảnh tượng kỳ dị tựa như hỏa ngục xuất hiện lúc ban đầu.
Không lâu sau, bọn hắn tiến vào trong một thế ngoại đào nguyên.
Ở trong ngày có nước chảy róc rách, ánh nắng tươi sáng, Lâm Minh và Tiểu Ma Tiên đi trên một làn cỏ thơm, trong hơi thở tràn ngập hương thơm của hoa cỏ.
Ở nơi này , thỉnh thoảng lại có một con cả nhỏ nhảy lên khỏi mặt nước, tiên hạc, linh chi…. Tất chả đều trông như nhân gian tiên cảnh.
Mà Tiểu Ma Tiên thì cứ y theo lời của Lâm Minh, chuyên tâm không suy nghĩ gì hết, nàng dù sao cũng là thiên chi kiêu nữ, bảy năm qua cũng đi theo Thần Miểu Thiên Tôn luyện tu thần chi thuật, luận linh hồn lực với cảm giác, thì nàng cũng không kém Lâm Minh bao nhiêu.
Tuy nàng không biết gì về thần thú trận nhưng chỉ cần làm những gì Lâm Minh nói là được, nơi nào cần phải chú ý nàng đều hoàn thành mỹ mãn yêu cầu.
Phải biết rằng, đây là đạo đồ mà Tu La lộ chủ nhân bố trí cho nên ở trong này muốn giữ vững tâm thần cũng không dễ dàng, có đôi khi biết nó là giả nhưng vẫn tự giác lâm vào trong đó.
Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên ở trong mộng cảnh liên tục gặp phải biết bao nhiêu tràng cảnh, bọn hắn vẫn luôn bảo trì bản tâm thanh mình, không hề lung lay.
Dưới sự dẫn dắt của Lâm Minh, hai người tránh đi được toàn bộ sát cơ trong trận đồ, bọn họ không biết đi bao lâu, tựa như mấy tháng, có thể là vài năm, cũng chỉ là nháy mắt, trong một khắc, hắn thở dài nhẹ nhõ,, khuôn mặt đang căng cứng cũng thả lỏng xuống.
– Chúng ta đã đến được mắt trận của đại trận thần thú rồi.