Lời còn chưa dứt, một người trung niên mặc áo giáp đã bước vào, dáng người cao thẳng, bước đi vững vàng mang theo vẻ uy nghiêm của bậc bề trên.
“Dương Đỉnh Thiên”, nhìn thấy người tới, Hằng Thiên Thượng Nhân chợt nheo mắt.
“Dương Đỉnh Thiên chào Hằng Thiên sư thúc”.
“Sao ngươi lại ở Hằng Nhạc Tông?”, Hằng Thiên Thượng Nhân cau chặt mày nhìn Dương Đỉnh Thiên.
“Sao con không thể ở Hằng Nhạc Tông?”, giọng Dương Đỉnh Thiên đều đều: “Nợ máu phải trả bằng máu, chúng con chờ đợi rất lâu mới tới ngày này đấy”.
“Ngươi…”, Hằng Thiên Thượng Nhân mấp máy môi nhưng lại không biết nên nói gì, mặc dù sống trong Địa Cung này đã lâu nhưng ông ta vẫn biết hết mọi chuyện.
Nhưng vua nào thần đấy, trong cuộc chiến tranh giành quyền lực đó, phía Dương Đỉnh Thiên là kẻ thua cuộc, hoàn toàn bị đánh bại, cho dù đã rời khỏi Hằng Nhạc nhưng Doãn Chí Bình – kẻ nắm quyền mới sao có thể để họ sống sót!
“Thắng làm vua, thua làm giặc” vẫn luôn tàn khốc như vậy, cho dù họ muốn ngăn cản nhưng có ngăn được không? Cho dù ngăn được nhất thời, có ngăn được cả đời không?
Nhìn thấy Dương Đỉnh Thiên hôm nay, Hằng Thiên Thượng Nhân vô cùng áy náy, nhưng vì tương lai của Hằng Nhạc, họ phải hỗ trợ Doãn Chí Bình, nói cách khác họ không có lý do gì để không ngăn cản những người uy hiếp đến sự an toàn của chưởng giáo Hằng Nhạc.
“Đỉnh Thiên, chắc chắn con rất oán hận chúng ta phải không?”, không biết đến lúc nào Hằng Thiên mới hổ thẹn nói một câu.
“Oan có đầu, nợ có chủ, chúng con có thể phân biệt được”, giọng Dương Đỉnh Thiên vẫn đều đều.
“Nếu có thể lựa chọn lại, ta sẽ lựa chọn ủng hộ Diệp Thành, sự thật chứng minh ngươi đã đúng, Doãn Chí Bình không thích hợp làm thống soái của ba quân”, Hằng Thiên Thượng Nhân hít sâu một hơi: “Ngươi đi đi! Nhân lúc các sư huynh còn chưa về, đã đi rồi thì đừng quay lại nữa”.
“Trước kia chúng