Miêu Hồng lại nghiêm trang bảo: “Nếu muốn cảm ơn thì cậu hãy đích thân tới cảm ơn, mỗi ngày thành chủ đều tới Long Khê thả câu”.
Dứt lời, ông ta quay người bước đi.
Nhìn theo bóng dáng Miêu Hồng biến mất, Dương Thanh ngơ người ra, vị này lúc nào cũng nghiêm túc nhỉ?
“Anh Thanh, đây là cỏ Hồi Hồn! Nhiều quá đi mất!”
Lúc này, Phùng Tiểu Uyển cũng bước ra, nhìn thấy bốn túi lớn đựng đầy cỏ Hồi Hồn, cô ta khiếp sợ ra mặt.
Dương Thanh gật đầu cười nói: “Vừa rồi, Miêu thành chủ sai người đưa tới”.
Phùng Tiểu Uyển kinh ngạc thốt lên: “Giá trị của cỏ Hồi Hồn cao lắm đấy, một cây cỏ Hồi Hồn trên trăm năm ở phòng đấu giá có thể bán ra với giá chục triệu tệ, một cây cỏ Hồi Hồn thông thường cũng phải tầm năm, sáu chục nghìn, mà đây có hẳn bốn túi lớn như vậy”.
Nghe Phùng Tiểu Uyển nói thế, Dương Thanh cũng hết sức kinh ngạc.
Anh chỉ biết cỏ Hồi Hồn này cực kì hiếm, chỉ Miêu Thành mới có, nhưng không ngờ một cây cỏ Hồi Hồn bình thường đã có giá tới năm, sáu chục nghìn.
Nhìn bốn túi lớn trên sàn, ước chừng phải có hơn chục nghìn cây, vậy có nghĩa là, nếu xách bốn túi cỏ Hồi Hồn này ra ngoài bán, chí ít cũng phải được năm, sáu trăm triệu.
Đối với anh, việc quan trọng nhất vào lúc này chính là tu luyện.
Nay tuy anh đã trở thành Vương của Yến Đô, dựa theo quy tắc, anh là người thừa kế của Đế Thôn, nhưng cao thủ Đế Thôn lại nói thẳng anh còn quá yếu, chưa có tư cách bước vào Đế Thôn.
Vậy nên, hiện tại anh chỉ có thể tìm cách làm bản thân trở nên mạnh hơn, Đế Thiên cũng đã nói, chỉ khi cảnh giới của anh vượt trên Siêu Phàm Cửu Cảnh thì mới có tư cách bước vào Đế Thôn.
Chỉ cần anh mau chóng tu luyện tới Siêu Phàm Cửu Cảnh, dù Phùng Tiểu Uyển không thể chữa khỏi cho Mã Siêu thì anh vẫn có cơ hội tiến vào Đế Thôn, lấy được Đế Trượng, sau đó có thể dùng Đế Trượng hút Thị Huyết Châu trong người Mã Siêu ra.
.