Dương Thanh không biết mình tu luyện bao lâu, đợi khi anh dừng lại, trời đã nhá nhem tối, Miêu thành chủ đã không còn ở đó, cách đó không xa, Miêu Hồng đang đứng, như là đợi Dương Thanh.
“Miêu thành chủ đâu?”
Dương Thanh đứng dậy, đi tới chỗ Miêu Hồng, hỏi.
Miêu Hồng đáp: “Mỗi ngày thành chủ chỉ tới đây câu cá chừng hơn hai tiếng, ngài ấy đã đi rồi, có dặn tôi đưa cậu về”.
Dương Thanh hơi nghi hoặc, anh không hiểu, rốt cuộc Miêu thành chủ là người thế nào, chỉ cảm thấy rất kì quái.
Hơn nữa, từ trên người Miêu thành chủ, anh không cảm nhận được chút cừu địch nào, ngược lại còn có cảm giác cực kì thân cận.
Nếu không phải đã biết bản thân có huyết mạch cuồng hóa, có lẽ anh đã nghi ngờ Miêu thành chủ liệu có phải ông nội mình hay không.
Chén rượu mới uống trước đó đã khiến cảnh giới võ thuật lâu nay trì trệ được tăng lên khá nhiều, điều này làm anh vô cùng khiếp sợ, chỉ một chén rượu lại có thể đem đến hiệu quả vượt hơn cả một tháng tu luyện của anh, việc này có phải đã hơi thái quá rồi không?
Chẳng mấy chốc, Miêu Hồng đã đưa Dương Thanh về nơi ở của Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển.
Thấy Dương Thanh trở về, hai người đều lộ vẻ lo lắng.
Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm đều sửng sốt, Ngải Lâm nói: “Từ khi tôi và Tiểu Uyển tới nơi này, chưa từng đi ra ngoài, chỉ biết nơi này là phủ Miêu Thành, còn về vị Miêu thành chủ cậu vừa nói, chúng tôi chưa từng gặp lần nào”.
Phùng Tiểu Uyển cũng bảo: “Em với chị Lâm cả ngày đều ở trong này, không quen biết ai khác”.
Dương Thanh lập tức trầm tư, Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm đều đã tới thành phủ Miêu Thành lâu như vậy rồi nhưng còn chưa từng gặp Miêu thành chủ, mà anh vừa mới tới đã được Miêu thành chủ mời gặp mặt.
Miêu thành chủ chỉ mời anh một chén rượu, sau đó không thấy tăm hơi, anh thực sự không hiểu, Miêu thành chủ đưa anh tới phủ Miêu Thành vì mục đích gì.
.