Sắc mặt của Đinh Nhị Tiến trắng bệch, gia đình bọn họ có thể tham gia đại lễ đã coi như rất không đơn giản rồi, cho dù để bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng, ngồi góc trong cùng của đại lễ, vậy cũng là chuyện đáng để vui vẻ, sao dám hy vọng ngồi ở hàng ghế đầu chứ?
Ông ta nuốt nước bọt: “Trưởng quan Lâm, cậu thật sự là quá trêu chúng tôi rồi. Bốn nhân vật nhỏ như chúng tôi sao có thể ngồi ở vị trí tôn quý như vậy? Theo tôi thấy, chúng tôi vẫn là tìm vị trí ở trong góc để ngồi đi? Thật sự không được, chúng tôi đứng nghe cũng được.
Lâm Chí Cường cười ha hả.
“Chú Đinh chú nói gì vậy? Cháu sao có thể để chú đứng chứ?”
“Nếu bị tổng phụ trách biết, cháu còn lăn lộn được sao?”
“Chú Đinh chú cứ yên tâm ngồi đi, bốn chiếc ghế này là đặc biệt chuẩn bị gia đình các chú, trừ các chú ra, tất cả mọi người không ai có tư cách ngồi ở hàng đầu tiên này cả!”
Lời này nói có hơi nặng rồi.
Đỉnh Nhị Tiến còn muốn từ chối thì không thích hợp lắm, chỉ đành kìm nén mà ngồi xuống.
Đinh Nhị Tiến, một chủ nhiệm bộ phận của cục thủy lợi cỏn con, ở trước mặt các ông lớn của các cơ quan trong thành phố, đường hoàng ngồi xuống, ngồi ở vị trí trung tâm hàng thứ nhất của cả hội trường!
Đây là uy phong cỡ nào chứ?
Tô Cầm ngồi ở bên cạnh ông ta, hai anh em Đinh Thu Huyền và Đinh Phong Thành lại chia ra ngồi hai bên.
Cứ như vậy, bốn người nhà họ Đinh đều ngồi xuống.
Chỉ là sắc mặt của bốn người bọn họ đều tái nhợt, như ngồi trên thảm đinh.
Bốn chiếc ghế này giống như dụng cụ tra tấn, khiến bọn họ ngồi mà cả người tê dại, hận không thể lập tức đứng dậy rời đi.
Loại cảm giác này, giống như học sinh có thành tích tệ nhất toàn khối, điểm toàn zerô, lại ngồi ở vị trí chính giữa ở hàng đầu tiên trong lớp học, ngồi ở dưới mí mắt của giáo viên.
Ha ha, bất cứ một động tác nhỏ nào cũng sẽ bị giáo viên nhìn thấy rõ ràng.
Cảm giác đó, mùi vị đó, khó chịu!