Giết!
Doãn Chí Bình lại điên cuồng lao về phía Diệp Thành.
Trận chiến hôm nay cho dù hắn ta có thắng thì cũng mất sạch mặt mũi, đầu tiên là bị trộm túi đựng đồ, sau đó lại bị cướp Thái Hư Long Kiếm, hai chuyện này thôi cũng đủ khiến hắn ta không còn mặt mũi.
“Không có Thái Hư Long Kiếm mà vẫn điên cuồng được, ngươi rất tự tin đó!”, Diệp Thành không lui mà tiến, lao thẳng về phía Doãn Chí Bình như hồng hoang dã thú, ra tay toàn là thần thông cái thế.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Trận đại chiến lại bắt đầu, thanh thế vô cùng lớn.
Lần này Doãn Chí Bình đã thông minh hơn, cực kỳ đề phòng Diệp Thành đến gần, nếu không kết cục của hắn ta sẽ thảm.
Diệp Thành không đánh cận chiến nữa, bởi vì muốn đánh bại Doãn Chí Bình mà chỉ dựa vào lối đánh này thì chưa đủ. Hắn không vội, hắn chỉ chờ phía Dương Đỉnh Thiên ra hiệu, lúc đó hắn sẽ phát huy sức chiến đấu đỉnh phong.
Bên này có tiếng rung của kiếm vang lên, trong tay phân thân của Diệp Thành đã xuất hiện thanh Thái Hư Long Kiếm.
Dương Đỉnh Thiên đưa tay cầm lấy Thái Hư Long Kiếm, hơi nheo mắt quan sát.
“Thế nào, lần này không sai chứ?”, phía Cổ Tam Thông đều nhìn Dương Đỉnh Thiên.
“Chính là lệnh bài chưởng giáo”, Dương Đỉnh Thiên khẳng định.
“Hành động”, Thiên Tông