Đúng lúc này, Miêu Hồng, người đưa Dương Thanh tới đây lại bước vào, nói: “Cậu Thanh, thành chủ cho mời”.
Dương Thanh gặp lại Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển, chỉ lo ôn chuyện, đã quên mất cả nguyên nhân mình tới đây.
Anh nhìn Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển, nói: “Hai người ở đây nhé, em đi gặp thành chủ”.
Được Miêu Hồng dẫn đường, Dương Thanh nhanh chóng đi tới cạnh một con suối nhỏ, có một người mặc áo vải, đầu đội mũ rộng vành, ngồi bên dòng suối, quay lưng lại phía này, tay còn cầm một cần câu cá.
Hình ảnh này khiến Dương Thanh nhớ tới một nhân vật trong thần thoại, Khương Thái Công.
Khương Thái Công câu cá, con cá nào tình nguyện sẽ cắn câu!
“Thưa thành chủ, cậu Thanh tới rồi!”
Miêu Hồng đến sau lưng ông lão, cung kính nói.
Quả đúng là thành chủ Miêu Thành, Dương Thanh âm thầm kinh ngạc trong lòng, anh vốn tưởng thành chủ Miêu Thành sẽ là một vị cao thủ cực kì bá đạo, lại không ngờ đó là một ông lão mặc áo vải, đội mũ rộng vành.
“Tới rồi à!”
Ông lão buông cần, cười cười đứng dậy, nhìn về phía Dương Thanh, sắc mặt hòa hoãn.
Dương Thanh không cảm nhận được bất kì hơi thở võ thuật nào từ trên người đối phương, tựa như đứng trước mặt anh là một ông cụ sáu, bảy mươi bình thường mà không phải là một vị thành chủ Miêu Thành đứng ngang hàng với chủ một gia tộc Cổ Võ.
Dương Thanh vội vàng cúi chào, nói: “Chào Miêu thành chủ!”
Bất kể thế nào, Miêu thành chủ cũng là người hơn tuổi, là địch hay bạn chưa bàn, lễ nghĩa tối thiểu không thể thiếu.
Nói xong, anh thoải mái ngồi xuống tảng đá đó.
.