– Có điều, nữ hoàng biết được ta tao ngộ, lại cho ta mượn Cửu U Băng Quan, nhưng lại khóa tu vi của ta, không đồng ý ta rời đi. Vì lẽ đó, ta không thể làm gì khác hơn là cầu viện người nơi này, hi vọng sẽ có một ngày có thể mang tới Thái Nhất Ngọc Tủy Tâm cho ta.
Hắn nói rất lâu, cuối cùng ngừng lại.
Lăng Hàn bừng tỉnh, chẳng trách Từ Nhiên lẽ ra nên phong nhã hào hoa, hiện tại chưa già đã yếu, cũng khó trách một vị cường giả như thế sẽ ở lại đây, bởi vì hắn căn bản không thể rời đi.
Đây quả thật là rất hợp tác phong của Loạn Tinh nữ hoàng, kiêu ngạo rồi lại có lòng thông cảm.
Nàng không có giết Từ Nhiên cùng thê tử của hắn, trái lại cho mượn Cửu U Băng Quan, cho Từ Nhiên một tia hi vọng, nhưng ngươi xông vào hoàng cung của ta, còn muốn như không có chuyện gì xảy ra rời đi?
Đương nhiên không được!
Vì lẽ đó, nữ hoàng đại nhân liền trấn áp Từ Nhiên ở nơi này, ngươi muốn cứu nữ nhân của mình, vậy nghĩ biện pháp khác đi.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói:
– Hiện tại thê tử của tiền bối khôi phục chưa?
– Đại thương nguyên khí, nhưng lại trải qua một ít thời gian điều dưỡng, tất nhiên sẽ trở về hình dáng ban đầu.
Từ Nhiên cười nói, bây giờ tâm tình của hắn rất tốt.
Lăng Hàn gật gù nói:
– Chờ nữ hoàng xuất quan, ta sẽ khuyên nàng, để nàng mở ra phong ấn trên người ngươi. Lại nói, hiện tại ngươi không dùng Cửu U Băng Quan nữa, có thể vật quy nguyên chủ.
Từ Nhiên đương nhiên đại hỉ, nhưng lập tức lắc đầu nói:
– Vị nữ hoàng này… Ha ha, sẽ không dễ dàng nghe người ta khuyên! Ngươi không nên đi tới, nếu không có khả năng sẽ bị phong ấn giống ta, nói không chắc còn có thể mất mạng.
Lăng Hàn chỉ cười, không nói gì nữa.
Khà khà, một ngày kia Từ Nhiên nhìn thấy mình nắm tay nữ hoàng đại nhân lại đây, không, ôm eo nàng lại đây, Từ Nhiên có thể nhân sinh quan tan vỡ hay không?
Thật chờ mong a.
Cùng Từ Nhiên nói một chút, vị thiên kiêu này cũng cảm thấy hứng thú với Tinh Sa Vũ Viện, nếu đến thời điểm ấy giải phong ấn, hắn sẽ theo Lăng Hàn xuất phát.
Lăng Hàn rời Hoàng Đô, thực lực bây giờ của hắn quá mạnh mẽ, ở lại Hoàng Đô ai cũng không thể an tâm.
Đoàn người xuất phát, đi tới Đại Lăng Triều.
Quốc không thể một ngày vô chủ, hắn rốt cục trở về.
Lăng Hàn trở về, cả nước sôi trào.
Bởi vì trước phát sinh một lần phản loạn, bị Lăng Hàn máu tanh trấn áp, lần này mới qua mười mấy năm, Đại Lăng Triều đương nhiên sẽ không có biến hóa gì, mỗi người đều ngoan ngoãn, dư uy chưa tiêu.
Ngay sau đó, Hoàng Đô truyền đến tin tức, người của Đại Lăng Triều đều phấn chấn không tên.
Vương của bọn họ… trở thành Tinh Thần Cảnh!
Nhớ lúc đầu, Lăng Hàn khai thiên mà đến, nhưng lập tức bị quốc gia bốn phía mơ ước, muốn chiếm đoạt Đại Lăng Triều. Cuối cùng, Lăng Hàn không thể không khuất nhục đi tới Loạn Tinh Hoàng Triều, lấy thân làm con tin, bảo vệ Đại Lăng Triều.
Đây là mối nhục của cả quốc gia.
Nhưng mới đi qua hai mươi năm, Lăng Hàn liền từ con tin biến thành đại năng cao cao tại thượng, cái này làm cho tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết.
Ai nói bọn họ là tiện dân của tiểu thế giới? Ai nói bọn họ trời sinh kém người một bậc?
Chúng ta có Vương là Tinh Thần Cảnh!
– Gâu! Gâu!
Thạch Nhân chạy tới, vây Lăng Hàn xoay quanh, hơn nữa còn không phải dùng hai chân chạy, mà tứ chi đều nằm bò trên đất, cùng chó không có nửa điểm khác nhau.
– Ồ, tiểu Hàn Tử, ngươi làm sao còn nuôi một con chó đá?
Lão nhân sâm kêu quái dị nói.
Ầm!
Thạch Nhân chỉ có thể lấy lòng Lăng Hàn, nào cho phép lão nhân sâm ngang ngược, lập tức đập tới một đấm.