Nhưng ai có thể ngờ, Đường Văn Chương vậy mà không hề do dự, bụp một tiếng thì quỳ ở trước mặt Đinh Nhị Tiến!
“Chú ba, cháu cầu xin chú, mau theo cháu đi vào trong!”
Đinh Nhị Tiến bị dọa giật mình, giương mắt nhìn Đường Văn Chương, không dám tin tất cả mọi người xảy ra trước mắt.
Đường Văn Chương là ai?
Đó là phó thống soái của Đông Vực, là nhân vật lớn mà Đinh Nhị Tiến bất luận thế nào cũng không đắc tội được.
Nhưng một nhân vật lớn cao cao tại thượng, cao không với tới như vậy, vậy mà ở trước mặt mọi người quỳ xuống trước ông ta.
Ai dám tin?
Điều này làm cho Đinh Nhị Tiến có chút khó xử, ông ta thật sự không ngờ Đường Văn Chương sẽ quỳ.
Tô Cầm ở một bên vội hòa giải: “Được rồi được rồi, mọi người đều là người một nhà, đừng gây nhau căng thẳng. Văn Chương à, cậu đứng lên đi.”
Bà ta lại đẩy Đinh Nhị Tiến: “Lão già ông cũng đừng nháo nữa, tổng phụ trách đích thân đưa thiệp mời cho chúng ta, mời gia đình chúng ta tham gia đại lễ, ông bây giờ còn lề mề không đi, nói thế nào cũng có chút không ổn?”
Đương nhiên là không ổn rồi.
Đinh Nhị Tiến vì chọc tức Đường Văn Chương, trong lòng vân rất muốn tham gia đại lẽ.
Đây là một chuyện đại biểu thân phận, quang tông diệu tổ.
Tại sao phải từ bỏ?
Vì nể mặt Đường Văn Chương, cũng vì thỏa mãn lòng hư vinh của minh, Đinh Nhị Tiến gật đầu: “Được rồi, nể mặt cậu có thành ý như vậy, tôi theo cậu vào trong.”
Đường Văn Chương lúc này mới thở phào, anh ta mau chóng đỡ Đinh Nhị Tiến đi vào trong hội trường.