Người ở phụ cận đều trợn mắt ngoác mồm, nhìn Tả Tướng thẹn quá thành giận không để ý hình tượng mà đánh chó săn của mình, quả thực nhân sinh quan muốn tan vỡ.
– Đây thực sự là Tả Tướng sao?
– Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!
Hướng Thừa Duẫn kêu thảm thiết, không nghĩ tới Lăng Hàn vẫn không ra tay, ngược lại là Tả Tướng trước tiên muốn mệnh của hắn.
Nhưng Tả Tướng phạm vào một sai lầm lớn, hiện tại đương nhiên phải liều mạng rũ sạch, bằng không nếu để cho Lăng Hàn hiểu lầm là hắn bao che Hướng Thừa Duẫn, cái này còn làm sao sống được?
Thanh âm của Hướng Thừa Duẫn càng ngày càng thấp, cuối cùng không còn khí tức, bị đánh chết tươi.
Hắn chết không nhắm mắt.
Thực sự là thành cũng Tả Tướng, bại cũng Tả Tướng a.
Hắn có thể mặt mày rạng rỡ, chính là bởi vì ôm bắp đùi của Tả Tướng, nhưng cũng bởi vì ôm bắp đùi này, hắn trắng trợn không kiêng dè, dã tâm lớn đến lợi hại, bằng không cũng không đến nỗi đi trêu chọc Lăng Hàn, kết quả, Tả Tướng ra tay, đánh hắn chết tươi.
Chó săn nhảy như thế nào đi nữa, vậy cũng chỉ là chó săn mà thôi.
Ánh mắt mọi người nhìn Lăng Hàn đều tràn ngập kính nể, cường giả như vậy đã ngự trị ở trên Tả Hữu Tướng, bảy đại tướng, ngươi xem ngay cả Tả Tướng đại nhân cũng bị doạ thành bộ dạng kia.
Cửu Vương không ra, ai có thể trấn áp Lăng Hàn?
Bởi vì tu vi chênh lệch quá lớn, cho dù Lăng Hàn lưu đám người Lâm Do lại, hàn huyên với bọn hắn một hồi, nhưng bọn họ mỗi người cực kỳ gò bó, nói cũng nói không rõ ràng. Lăng Hàn cũng không miễn cưỡng, cho bọn hắn một ít đan dược, liền tiễn bọn họ rời đi.
Lăng Hàn để mấy người Thiên Phượng Thần Nữ trước tiên ở trong khách sạn một hồi, chính hắn thì tới Xích Thiên Học Viện.
Lấy thực lực hiện tại của Lăng Hàn, nơi này căn bản không ai có thể ngăn trở hắn, thậm chí ngay cả tư cách phát hiện hắn cũng không có, rất nhanh thì tới Tàng Thư Các.
Từ lão đầu vẫn trước sau như một, đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Trước đó, Lăng Hàn không nhìn ra Từ lão đầu có chỗ nào mạnh mẽ, nhưng lần này, Lăng Hàn phát hiện Từ lão đầu tuyệt đối là Tinh Thần Cảnh, thậm chí là tồn tại đại cực vị, đại viên mãn, bởi vì hắn nhìn không thấu!
Chỉ là, tu vi của lão giả này thật giống như bị phong ấn, lộ ra vẻ suy yếu không giống bình thường.
– Tiền bối.
Lăng Hàn mở miệng.
– Ngươi trở về.
Từ lão đầu cũng không mở mắt, thật giống như không có tinh thần gì.
– Lão đầu tử nghe nói, ngươi một kiếm chém giết Triệu Kiếm Bạch, sức chiến đấu bước vào Tinh Thần Cảnh đại cực vị.
Lăng Hàn cười cợt nói:
– Vãn bối đi tới Trường Quang Tinh Vực, một lần lưu lại chính là chừng mười năm.
– Nếu ngươi cũng bước vào Tinh Thần Cảnh, vậy cũng không cần gọi ta tiền bối, lại nói, lão đầu tử ta cũng không phải rất già.
Từ lão đầu nói, nhưng hắn rõ ràng nói mình không phải rất già, rồi lại tự xưng lão đầu tử.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
– Ở trong lòng vãn bối, tiền bối vĩnh viễn là tiền bối.
Từ lão đầu không khỏi cười to, cuối cùng mở mắt ra, gật đầu nói:
– Ngươi người này không tệ, lão đầu tử không có nhìn lầm, cuối cùng không có nhìn lầm người.
– Tiền bối nhìn lầm người rồi sao?
Lăng Hàn không khỏi hỏi.
– Ha ha, kia là tự nhiên, lão đầu tử ở đây đợi mười mấy vạn năm, cũng chỉ điểm rất nhiều tiểu bối, nhưng người nào cũng vong ân phụ nghĩa, tu vi thành công, lại chưa ai trở về nhìn ta.
Từ lão đầu thở dài.
Lăng Hàn cười nói:
– Sau này tiền bối không cần đợi thêm nữa.
Hắn lấy Thái Nhất Ngọc Tủy Tâm ra.
– Thái… Thái Nhất Ngọc Tủy Tâm!
Từ lão đầu đột nhiên nhảy lên.
Rất khó tưởng tượng, một lão đầu tử bệnh yếu ớt, thật giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bỏ mình lại nhảy cao ba thước, để Lăng Hàn cũng có chút kinh ngạc.
Từ lão đầu đoạt Thái Nhất Ngọc Tủy Tâm, một khắc đó tản mát ra khí thế tuyệt đối là thần cản giết thần, phật chặn giết phật.
– Tiểu tử, ngươi ở chỗ này chờ một đêm, ta có chuyện muốn nói với ngươi.