Tuy Dương Thanh cũng có thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong nhưng anh không muốn tấn công Mã Siêu, chỉ liên tục né tránh, còn Mã Siêu lại dốc toàn lực công kích anh.
Vậy nên, lúc này áp lực của Dương Thanh vô cùng nặng nề, lơ là một giây là có thể bị Mã Siêu đánh trọng thương.
Từng giây từng phút trôi đi, tình hình của Mã Siêu càng thêm bất ổn, anh ta hệt như một con dã thú từ thời Hồng Hoang, điên cuồng công kích Dương Thanh không biết mệt.
Dương Thanh tìm mọi cách né tránh, không thể tránh khỏi bị thương.
“Mã Siêu, cậu tỉnh lại mau!”
Dương Thanh hét lớn, cố gắng kéo lí trí của Mã Siêu về, nhưng Mã Siêu không có bất kì phản ứng nào, như là hoàn toàn mất lí trí rồi, tròng mắt đỏ như máu không còn chút tình cảm, hệt một cỗ máy lạnh băng, chỉ có một mục tiêu – giết Dương Thanh!
Mười phút sau, một cơ ngơi đồ sộ như dinh thự Vân Phong đã biến thành đống đổ nát.
Trên phế tích, Mã Siêu đã hoàn toàn phát điên, mỗi đòn tấn công đều ẩn chứa sát khí, bởi vì Thị Huyết Châu đang không ngừng bổ sung thể lực cho Mã Siêu nên anh ta chẳng khác nào một cỗ máy vĩnh cửu, không hề tiêu hao chút gì.
Dương Thanh thì trái lại, sau chục phút ứng đối với những đòn tấn công điên cuồng của Mã Siêu, thể lực của anh đã tiêu hao quá nửa.
Toàn bộ Yến Đô đều đã bị bao phủ dưới một luồng uy lực võ thuật khủng khiếp, vô số cao thủ ngẩng đầu nhìn về phía dinh thự Vân Phong, vẻ mặt khiếp sợ.
“Phía dinh thự Vân Phong đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Dương Thanh biết, nếu còn tiếp tục, chỉ e mình chưa bị đánh chết thì đã mệt chết rồi.
“Uỳnh!”
Ngay khi sự chú ý của anh phân tán trong một tích tắc, một đòn cực mạnh của Mã Siêu đã đánh trúng ngay giữa ngực anh, cổ họng anh chợt có thứ gì đó ngòn ngọt trào lên, cảm giác như muốn hộc máu.
Thân thể anh trúng một đòn này liền lùi về phía sau vài chục bước.
.