Hự!
Trúng một chưởng mạnh mẽ của Hoang Cổ Thánh Thể nên cho dù là Doãn Chí Bình thì phần xương cốt ở ngực cũng bị gãy mất vài cái.
“Ngươi đáng chết”, Doãn Chí Bình đột nhiên gằn lên, hắn chém ra một kiếm.
Có điều, uy lực trong thanh Thái Hư Long Kiếm đó mặc dù bá đạo nhưng khi chiến đấu ở cự ly gần thì thanh kiếm chưa kịp hạ xuống đã bị một đạp của Diệp Thành hất văng đi. Hắn lảo đảo lùi về sau, mỗi một bước lùi lại đều khiến không gian dưới chân nứt lìa.
Roẹt!
Diệp Thành như thần phong, cơ thể như ma quỷ. Doãn Chí Bình cố gắng đứng vững, hắn đã sát phạt tới, không nói thêm lời nào, cứ thế tung chưởng Cuồng Long Thiên Nộ mạnh mẽ.
Hự…!
Doãn Chí Bình lại lần nữa chịu đòn đánh đau đớn, hắn còn chưa kịp phản ứng lại đã trúng một chưởng Cuồng Long Thiên Nộ khiến thần hải xáo trộn, cả cơ thể lảo đảo.
Có điều hắn có Thái Hư Cổ Long Hồn hộ thể, mặc dù Cuồng Long Thiên Nộ của Diệp Thành bá đạo nhưng cũng chỉ khiến hắn lảo đảo trong phút chốc.
Thế nhưng trong giây phút này, Diệp Thành lại không hề nhàn rỗi.
Gừ!
Sau tiếng rồng gầm mạnh mẽ, cách đánh của Diệp Thành thay đổi dị thường, cả cơ thể hắn nhao lên, ra tay tung những chưởng trái với quy tắc thường lệ, lúc như giao long, lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc như sư tử, các ngón đòn vồ, đập, lôi, kéo được kết hợp nhuần nhuyễn giữa chân tay, đầu gối và vai được vận dụng linh hoạt, mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn đều trở thành binh khí vô cùng mạnh mẽ.
Gừ! Gừ! Gừ!
Sau mỗi lần Diệp Thành ra tay đều có tiếng gầm vang lên, trong lúc này có rất nhiều dị tượng đan xen như thể hắn không phải là một con người mà là mãnh thú vậy.
Rầm! Bịch!
Những âm thanh mạnh