“Ba trăm nghìn tỷ, họ Trương, sao anh không đi ăn cướp đi!” An Thanh Mai ngồi cách đó không xa nghe thấy lời này, liền nhảy dựng lên hét lớn một tiếng, giống như một con mèo bị dựng tóc gáy. Con số ba trăm nghìn tỷ này phát ra từ miệng cô ta thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn qua.
“Thanh Mai!” An Đông Hưng mắng: “Lớn tiếng la lói còn ra thể thống gì chứ, ngồi xuống!”
An Thanh Mai mặc dù không muốn nhìn thấy Trương Thác, nhưng cô ta lúc này mới nhận ra mình đã làm sai, vội vàng ngậm miệng lại, nhưng vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn Trương Thác với ánh mắt đây cảnh cáo.
An Đông Hưng suy tư: “Ngài Trương, anh đối với hành động lần này năm chắc bao nhiêu phần trăm?”
“Một trăm phần trăm” Trương Thác trả lời mà không hề nghĩ ngợi gì.
“Một trăm phần trăm? Đừng nói khoác nữa!” An Thanh Mai chế nhạo: “Mày biết, lần này Thiệu Nguyên thuê bao nhiêu cao thủ không? Chỉ dựa vào anh?”
“Thanh Mai, nơi này không có chuyện của cô, ngồi xuống!”
An Đông Hưng tỏ ra giận dữ, sau đó cười nói với Trương Thác: “Tổng giám đốc Trương, em gái nhà tôi không hiểu chuyện, anh tuyệt đối đừng để ý, nếu anh thật sự nắm chắc trăm phần trăm, vậy tiền thuê một tỷ này cứ xem như An Đông Hưng tôi chiếm lời đi”
Trương Thác lắc đầu, cười nói: “Ha ha, ngài An anh muốn bán, tôi đòi tiền, không ai lợi dung nhau”
“Được, đã như vậy, vậy tôi sẽ quyết định với tổng giám đốc Trương anh, nếu như hôm nay thuận tiện, em gái đúng lúc có tư cách đến hội đấu giá lần này, không bằng chúng ta cùng tới bảo tàng xem thử, Đông Hòa chúng tôi có chuyện xưa, biết mình biết người, trăm trận trăm thắng” An Đông Hưng làm một động tác mời.
“Được” Trương Thác gật đầu.
An Đông Hưng phất tay với Thanh Mai: “Thanh Mai, đi mở xe, đưa anh và tổng giám đốc Trương tới viện bảo tàng một chuyến.
“Anh trai!” An Thanh Mai lo lắng gọi một tiếng.
“Nhanh đi!” An Đông Hưng quát lớn một tiếng, trong lời nói có hương vị không cho từ chối.
An Đông Hưng thấy dáng vẻ lần này của anh trai mình, đành phải hậm hực giậm chân một cái, vẻ mặt không tình nguyện đi ra ngoài cửa chính quán bar, An Thanh Mai vừa đi vừa móc điện thoại một bên ra, bấm dãy số: “Bây giờ tôi tới viện bảo tàng, bây giờ anh cũng tới đây đi, anh ta có lẽ bị người ta lừa rồi”
Khoảng hai phút sau, một chiếc Maybach dừng ở trước cửa khách sạn.
Hai người An Đông Hưng và Trương Thác mở cửa xe, ngồi lên ghế sau.