Đường Văn Chương rất hối hận.
Vì sự hiếu thắng cậy mạnh nhất thời, gây ra phiền phức không cần thiết cho mình.
Mày nói xem mày đang yên đanh lành tại sao lại đi trêu chọc gia đình Đinh Nhị Tiến chứ?
Thiệp mời đó anh ta cũng xem rồi, quả thật là thật, nhưng anh ta tại sao lúc đó cứ nói là giả? Anh ta không nghĩ xem, có thể được tổng phụ trách mời, vậy nhất định là có nguyên nhân.
Bây giờ thì hay rồi, sự việc nháo tới mức này, căn bản không thể thu dọn được.
Có thể đón người trở về, vậy chỉ là mất chức; không đón được người về, ngay cả mạng cũng mất.
Đường Văn Chương đau khổ không thôi.
Anh ta vội vàng nói: “Đón, tôi bây giờ sắp xếp người đón gia đình Đinh Nhị Tiến tới đây!”
Không dám sơ ý.
Đường Văn Chương lập tức gọi điện cho cảnh sát dưới trướng, lớn tiếng gầm lên: “Lệnh cho các người, trong mười lăm phút hộ tống gia đình Đinh Nhị Tiến an toàn tới hiện trường buổi lê!”
“Á? Phó thống soái, ngài không phải nói bọn họ muốn phá hỏng buổi lễ hay sao?”
“Cậu bớt phí lời cho tôi, làm theo lệnh của tôi! Đúng rồi, tháo còng tay ra cho tôi, khách sáo, cung kính đưa về, ngay bây giờ, tốc độ càng nhanh càng tốt, nghe rõ chưa?”
“Nghe… nghe rõ rồi.
Cúp máy, Đường Văn Chương nhìn sang Lâm Chí Cường: “Trưởng quan Lâm, như vậy có thể rồi chứ?”
Lâm Chí Cường hừ lạnh một tiếng: “Có thể hay không, bây giờ còn chưa biết, phải xem hiệu suất làm việc của người dưới trướng của anh như nào.”
Nói xong, Lâm Chí Cường dẫn người rời đi.