Mộc Sâm trưởng lão giơ quải trượng trong tay lên cao, hai tay giang rộng ra, lớn tiếng tuyên bố.
Úc… Úc….
Đám yêu tinh lập tức hò hét hoan hô, thanh âm ca múa tức thì sôi trào, quả thực vừa múa vừa hát. Đám người ôm nhau hoan hô không ngớt. Ra sức cạn chén, nước rượu màu xanh lá bắn tứ tung. Cả đám người không ngừng chè chén, chúc mừng.
Chỉ có đám người Minh Chiếu là im lặng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết nên làm sao. Rất nhanh bọn họ lại nhìn thấy Miêu Nghị được Mộc Sâm trưởng lão, Thánh nữ Mộc Na mời phi thân lên trên, lên chạc cây cao cao. Bên trên có hốc cây lớn nhất. Sau khi ba người tiến vào trong hốc cây, hốc cây nhúc nhích, rất nhanh đã khép kín lại. Minh Chiếu cau mày, không biết làm thế nào, bởi vì không được mời cho nên hắn cũng không chủ động đi theo.
Ngược lại, Miêu Nghị tiến vào trong hốc cây bỗng nhiên quay đầu lại. Nhìn cửa hốc khép kín, không gian bên trong hốc cây vô cùng rộng rãi. Từng cái bàn giống như đều là một thể dài ra, nhưng mà cũng có thể hiểu được. Đây là bản thể của Mộc Sâm trưởng lão, hắn muốn biến hóa như thế nào cũng là tùy tâm sở dục.
Mắt thấy cửa hốc đóng lại, Miêu Nghị quay đầu nhìn về phái Mộc Sâm trưởng lão, hơi cảnh giác, nói:
– Không biết trưởng lão và thánh nữ mời ta lên đây là có chuyện gì?
Lúc này Mộc Sâm trưởng lão nhìn qua hắn, thở dài nói:
– Rốt cuộc ngươi cũng trở về.
Miêu Nghị nghe không hiểu, có chút hồ nghi, hỏi:
– Cái gì?
Mộc Sâm trưởng lão nhẹ nhàng thở dài một hơi, chợt lại dùng vẻ mặt ngưng trọng nhìn qua hắn:
– Chúng ta tuân theo ý chỉ của ngài, nhận trừng phạt của ngài. Chúng ta đã đợi ngài rất lâu, luôn thủ hộ ở nơi này chuộc tội. Hôm nay rốt cuộc cũng đợi được ngài trở về. Hiện tại chúng ta đã thực hiện hứa hẹn, hy vọng ngài không nên quên hứa hẹn của ngài đối với Tinh linh bộ tộc chúng ta.
Miêu Nghị càng như lọt vào trong sương mù, nói:
– Trưởng lão, sao ta càng nghe càng không hiểu ngươi đang nói gì.
Mộc Sâm trưởng lão nói:
– Ngươi sẽ hiểu nhanh thôi.
Nói xong hắn lật tay xuất ra một cái gương đồng, bàn tay nhẹ nhàng đẩy ra. Gương đồng nhẹ nhàng bay tới trước mặt Miêu Nghị:
– Sử dụng pháp lực ngươi khống chế nó. Cũng chỉ có pháp lực của ngươi mới có thể khống chế được nó. Cái gương này sẽ cho ngươi đáp án.
Nhận lấy gương đồng, vẻ mặt Miêu Nghị mờ mịt khó hiểu. Nhìn hai người, lại nhìn tấm gương trong tay hắn. Mộc Sâm trưởng lão khẽ gật đầu với hắn, dường như đang đề nghị hắn nên thử một lần.
Miêu Nghị nhíu mày, trong lòng cân nhắc xem đối phương đang dở trò quỷ gì. Sau khi ngẫm lại, hắn thử thi pháp điều tra xem trong gương rốt cuộc có thứ gì. Hắn lại phát hiện ra đây lại là một kiện pháp bảo như gân gà, dường như không có uy lực công thủ gì. Tiếp theo hắn lại thi pháp, cũng không thấy có phản ứng dị thường gì. Hắn không khỏi hoài nghi, lần nữa nhìn về phía hai người đối diện.
Mộc Sâm trưởng lão dường như cũng nhìn ra nghi hoặc của hắn, giải thích:
– Thứ ta biết rõ cũng không nhiều, cho nên không thể cho ngươi bất luận trợ giúp gì. Ta cũng không biết rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khởi động nó. Nhưng mà người lưu lại cái gương này đã từng nói qua. Đây là một chìa khóa, người có thể thông qua khảo nghiệm sẽ đạt được đáp án trong gương đồng. Cũng có thể nhận được chiếc chìa khóa mà hắn lưu lại.
Khảo nghiệm của khách nhân tôn quý nhất? Miêu Nghị lập tức nghĩ tới cái mâm tròn điền chữ kia, lại nghĩ tới Tinh Hỏa quyết, chẳng lẽ…
Hắn lần nữa cúi đầu nhìn về phía chiếc gương trong tay, lần nữa thi pháp. Một cỗ hỏa diễm vô hình rót vào trong gương đồng. Trong nháy mắt này gương đồng rõ ràng chấn động một cái. Mặt kính bắt đầu có lưu quang các màu sắc hiển hiện.
Miêu Nghị kinh ngạc, Thánh nữ Mộc Na dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn qua hắn. Mộc Sâm trưởng lão khẽ than một tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn qua Miêu Nghị, thầm lẩm bẩm:
– Quả nhiên là ngươi đã trở về. Vương giả trở về, trời sắp thay đổi. Xem ra phiến tinh không này không còn cách gió tanh mưa máu quá xa. Chỉ mong có thể sớm ngày khôi phục yên bình.