“Anh đưa em về nhà ngủ chung.” Nguyễn Hạo Thần không biết tâm trạng cô lúc này, nghe cô nói vậy, khoé môi không khỏi nhếch lên.
Anh bảo cô đi trước là để tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình, bây giờ anh cũng định về nhà, vậy thì đi cùng luôn, dù sao ngày đó khi anh bị trúng thuốc, hai người cũng đã lại ở bên nhau rôi.
“Đừng mà, ngủ cùng anh sẽ càng mệt hơn.” Lời từ chối lân này của Tô Khiết càng hợp lý hơn, cho nên cô cũng tự nhiên hơn nhiều.
“Khiết Khiết, em nghĩ gì vậy, anh có nói sẽ làm gì sao?” Nguyễn Hạo Thần nghe cô nói thế thì bật cười.
Tô Khiết: ”…”
“Ngoan. Nói cho anh biết em đang ở đâu, anh đi đón em.” Giọng Nguyễn Hạo Thần cực kỳ dịu dàng, mang theo chút dỗ dành.
“Em gân đến nhà họ Đường rồi, anh mau về nghỉ ngơi, cả đêm qua anh không nghỉ rồi.” Mắt Tô Khiết loé lên, thật ra cô vừa mới ra khỏi khách sạn không bao lâu, về đến nhà họ Đường cũng mất một thời gian rất dài.
“Anh đợi em ở cửa nhà họ Đường.” Nguyễn Hạo Thần không chấp nhận lời từ chối của cô, cũng không chấp nhận bất cứ lý do nào, anh muốn gặp cô, rất muốn.
“Anh đang ở ngoài cửa nhà họ Đường?” Tô Khiết giật mình, giọng nói không khỏi cao lên vài tone.
“Sắp đến rồi, sao thế?” Thấy cô đột ngột cao giọng, mắt Nguyễn Hạo Thần hơi loé lên, phản ứng này của cô là sao?
Anh ta ở bên ngoài nhà họ Đường có cần kinh ngạc như vậy không? Đây không phải là lần đầu tiên.
“Nguyễn Hạo Thần, đừng đến đó. Em không về nhanh như vậy, mau về trước nghỉ ngơi đi.” Tô Khiết lại thâm thở dài, cô thừa nhận lúc này cô có chút sợ hãi khi nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần.
Cô thật sự rất sợ bị Nguyễn Hạo Thần phát hiện.
Nguyễn Hạo Thần: “…”
Nguyễn Hạo Thần hai mắt híp lại một chút, người phụ nữ này hôm nay không ổn, lẽ nào đang không muốn gặp anh sao?
“Tô Khiết, em đã đồng ý về nhà ngủ, nhưng cuối cùng em lại bảo thư ký Lưu đi, cả vệ sĩ, vụng trộm bỏ đi. Em nên giải thích chuyện này với anh trước hay không.”
Nguyễn Hạo Thần không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng mối liên hệ của những thứ này quả thực rất kỳ lạ.