Gia đình Đinh Nhị Tiến có bản lĩnh lớn như vậy sao?
Thử hỏi, mỗi một vị khách mời tham gia ngày hôm nay, có ai không phải là nhân vật lớn có máu mặt?
Không phú thì quý.
Nhìn tất cả, ai cũng có thân phận tôn quý hơn đám Đinh Nhị Tiến.
Nhưng Lâm Chí Cường lại nói người quan trọng nhất trong buổi lễ ngày hôm nay là gia đình Đinh Nhị Tiến, đây là đang giỡn với anh ta à?
Nếu những người khác nói loại lời này, Đường Văn Chương sớm đã tát một cái rồi, đùa cái quái quỷ gì vậy? Nhưng lời này lại nói ra từ miệng của Lâm Chí Cường, sức nặng đó là rất lớn.
Lâm Chí Cường là người đại diện của tổng phụ trách, lời của anh ta chính là lời của tổng phụ trách.
Ẩn chứa lượng vàng rất cao.
Đường Văn Chương có hơi hoảng rồi, anh ta thật sự không ngờ gia đình Đinh Nhị Tiến lại quan trọng như vậy.
Bây giờ phải làm sao?
Lâm Chí Cường chỉ vào anh ta rồi nói: “Đường Văn Chương, tôi bây giờ cho anh hai mươi phút, hộ tống người của nhà họ Định an toàn tới đây cho tôi, tạ tội xin lỗi.”
“Sau đó, anh chủ động giao lại đơn xin từ chức cho thống soái của Đông Vực, chọn thoái ẩn.”
Đường Văn Chương hoàn toàn ngu rồi.
Đây là chuyện gì vậy?
Kêu anh ta đón người của nhà họ Đinh quay lại thì thôi đi, vậy mà còn muốn anh ta tự mình chọn xuất ngũ, đây là giốn với anh ta sao?
“Không phải, trưởng quan Lâm, trừng phạt này có phải hơi nghiêm trọng?”
“Ha ha, nghiêm trọng sao?” Lâm Chí Cường lạnh lùng nói: “Đã từng cho anh cơ hội, là bản thân anh chọn từ bỏ, vậy thì đừng trách người khác!” “Không phải, anh khi nào từng cho tôi cơ hội chứ?”
“Tự mình nghĩ.”