“Cố đạo hữu, núi thần đã hiểu rõ biện pháp của huynh rồi, nó rất hài lòng về chuyện này.” Bạch chước nói.
Cố Thanh Sơn cười nói: “Vậy chúng ta đã làm xong một việc… Chỉ phải giải quyết hai vấn đề đã hoàn thành Tu Di Sơn kiếp, buôn bán như vậy rất có lời.”
Bạch Chước vỗ tay, sau đó nói với Thường Ngộ Lễ: “Học theo một chút đi.”
Hai người biến mất khỏi Thiên Cung trong nháy mắt.
Thường Ngộ Lễ vốn là sứ giả phụ trách chiêu mộ người cho Thiên Cung, bị Bạch chước nói một câu, tất nhiên là trên mặt không nén nổi tức giận.
“Hừ, chuyện đơn giản như vậy mà còn phải học sao… Chỉ là ta không nghĩ tới mà thôi.” Hắn ta lẩm bẩm.
Bỗng nhiên, phía sau có người vỗ vỗ vai hắn ta.
Thường Ngộ Lễ quay đầu nhìn lại, hóa ra là hai người mới gia nhập Thiên Cung cách đây không lâu.
“Sao thế?” Thường Ngộ Lễ hỏi.
Một người nói: “Ta là Tam Thập Tam Thiên Linh Cảm Uy Vũ Chấn Thiên Đại Đế.”
Người còn lại nói: “Ta là Cửu Thiên Thập Địa Tối Thắng Huyền Tôn.”
Hai người đồng thanh nói: “Rốt cuộc ai trong chúng ta có địa vị cao hơn?”
Thường Ngộ Lễ ngây người.
Chỉ thấy ở phía sau hai người này, “Ngũ Giới Đại Tôn Giả”, “Tam Giới Đệ Nhất Thánh Nhân”, “Nam Thiên Môn Tiên Đại Vương” cũng đồng thời nhìn sang, muốn nghe một tiếng xác nhận.
Thường Ngộ Lễ dùng tay áo chấm chấm mồ hôi trên trán, miễn cưỡng cười nói: “Hai vị… chờ một chút, ta tìm người tới giải đáp.”
“Vèo” một tiếng.
Cố Thanh Sơn lại xuất hiện.
“Sao lại kêu ta trở về?” Hắn hỏi.
Thường Ngộ Lễ như được đại xá, đi lên phía trước, hạ thấp giọng kể lại chuyện vừa rồi.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía đám người kia, lông mày nhướn lên, nói: “Địa vị của người nào cao hơn, loại chuyện như vậy thì phải đánh một trận mới biết được mà, không phải à?”
Mọi người giật mình suy nghĩ lại.
Đúng vậy…
Nếu như ngươi không đánh lại ta, dựa vào cái gì mà địa vị lại cao hơn ta?
Cố Thanh Sơn bổ sung: “Nhưng có điều, mọi người đều là tiên nhân, ngày sau ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, cứ đánh đánh giết giết như vậy chẳng phải là đánh mất thân phận tiên nhân?”
“Ta kiến nghị, các ngươi cùng nhau kiến tạo Thiên Cung, ai ra sức nhiều hơn, đương nhiên Núi thần sẽ cất nhắc người đó cao hơn một chút. Ngươi nói có đúng hay không, Núi thần Tu Di?”
Trong thiên địa phát ra một âm thanh rung động kỳ diệu, giống như đồng ý lời Cố Thanh Sơn nói.
Trong mây mù, một đĩa ngọc dần dần ló ra, trên mặt viết đầy các loại nhiệm vụ kiến tạo và công đức.
Mấy thứ này đều có chính quả tương ứng, nếu như hoàn thành, không chỉ Thiên Cung sẽ nhanh chóng được xây dựng nên, mà mọi người cũng dần dần thoát khỏi thân thể phàm tục, trở thành cư dân Thiên giới.
Về phần trở thành tiên nhân chân chính…
Còn kém xa lắm.
Mọi người đều nhìn đĩa ngọc, chọn nội dung thích hợp để hoàn thành.
Không ai gây chuyện nữa.
“Không có chuyện gì nữa, ta đi trước một bước.” Cố Thanh Sơn nói với Thường Ngộ Lễ.
Thường Ngộ Lễ thở phào một cái, nhìn dáng vẻ thản nhiên của Cố Thanh Sơn, không nhịn được hỏi: “Cố đạo hữu, trước kia huynh làm gì?”
Cố Thanh Sơn nghiêm mặt nói: “Kiếm tu.”
“Ta chưa bao giờ thấy kiếm tu như vậy…”
…
“Vấn đề nhỏ đã giải quyết, bây giờ còn lại vấn đề lớn.” Bạch Chước nói.
“Nói nghe một chút xem.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thật ra Núi thần cũng không muốn xếp đặt ra lục đạo như vậy, đây hoàn toàn là chuyện bất đắc dĩ.”
“Sao lại nói thế?”
“Núi thần bị hao tổn nguyên khí suốt một thời gian dài, trong phút chốt không thể hồi phục lại ngay được. Núi thần thiếu nguyên lực thế giới để duy trì một Lục Đạo Luân Hồi bình thường.” Bạch Chước nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Nguyên lực thế giới? Sợ rằng ta cũng không có cách nào.”
Bạch Chước nói: “Huynh đừng vội nói vậy. Thật ra, vốn dĩ những mảnh vỡ thế giới ở bên ngoài thành Thiên Trụ đều có thể hòa làm một thể với Núi thần, đáng tiếc sau khi Thiên Trụ gãy, chúng nó không thể dung nhập với Núi thần nữa, nên mới trì hoãn tới tận bây giờ.”
“Hiện tại Thiên Trụ đã tốt rồi mà.” Cố Thanh Sơn nói.
“Những thế giới đó đã quá mức suy yếu, cần phải nghĩ biện pháp dẫn chúng nó lên Núi thần.” Bạch Chước nói.
Cố Thanh Sơn nghiêm túc hỏi: “Chúng nó đều có ý chí riêng của bản thân, sau khi dung hợp sẽ không ảnh hưởng lẫn nhau à?”
Bạch Chước nói: “Sẽ không. Thật ra chúng nó cần một nơi có thể yên ổn dừng chân, bằng không chỉ có thể lang thang khắp nơi, kéo dài hơi tàn.”
Cố Thanh Sơn im lặng.
Đúng vậy, thật ra những ý chí còn sót lại của thế giới kia rất mong muốn chúng sinh tiến vào thế giới của bọn chúng để kéo dài thời gian tồn tại.
Bọn chúng buôn bán bên ngoài thành trì, hy vọng thu được bảo vật có sức mạnh cường đại, chỉ để có thêm được một chút sức mạnh.
Chúng nó ở trong vùng hoang dã không người thăm hỏi, tự mình sưởi ấm cho nhau.
Cố Thanh Sơn liền lên tiếng: “Được, nếu quả thật là như vậy, ta sẽ đón bọn chúng.”
Bạch Chước nói: “Chờ một chút, mấy ý chí thế giới và bản nguyên thế giới còn sót lại đó không thể chứa đựng trong vật gì được, huynh định dùng cái gì dẫn chúng nó tới?”
Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn Bạch Chước.
Bạch Chước không hiểu ra sao.
“Được rồi, nếu như là việc khác thì ta không dám bảo đảm, nhưng việc này tìm ta chính là tìm đúng người rồi đấy.” Cố Thanh Sơn vỗ tay một cái, tiếp tục nói: “Đưa ta xuống phía dưới.”