Hơn nữa, mặc dù đối phương mới vừa bước vào Tinh Thần Cảnh, nhưng sức chiến đấu cực kỳ kinh người, tuy không bằng Sa Cảnh, nhưng cũng không có ăn thiệt thòi quá lớn, tiến thối tự nhiên, không có lộ ra dấu hiệu thất bại.
Chỉ là nàng có chức trách trên người, nên không thể lên trời cao quan chiến, nhưng trong lòng ngứa ngáy, cô gái này đến cùng có lai lịch gì.
– Cha!
Triệu Luân nhẹ giọng nói, trong ánh mắt lướt qua một vẻ thất lạc, đồng thời cũng có sát cơ đáng sợ.
Triệu Kiếm Bạch nhìn nhi tử một chút, không nhịn được hừ một tiếng.
Hắn biết nhi tử là có ý gì, muốn hắn ra tay giết chết Lăng Hàn.
Quá không có tiền đồ!
Lăng Hàn có thể bước vào Tinh Thần Cảnh, lẽ nào ngươi không thể? Vừa gặp nan đề liền cầu viện, người ta có lão tử Tinh Thần Cảnh sao, nhưng nhanh như vậy liền thẳng tiến Tinh Thần Cảnh!
Vì lẽ đó, người phải dựa vào mình.
Triệu Kiếm Bạch thở dài, ai bảo hắn chỉ có một đứa con trai như thế, không giúp hắn thì giúp ai?
– Lăng Hàn, lên trời cao chiến một trận!
Hắn mở miệng, âm thanh như hành khúc, leng keng vang vọng.
Lăng Hàn ngồi ngay ngắn, lạnh nhạt nói:
– Nếu như ta ra tay, bản triều liền thiếu một cường giả, ngươi nhất định muốn tự tìm đường chết?
Cái này cái này cái này!
Đừng nói Triệu Kiếm Bạch, người ở ngoài nghe xong, người nào không cảm thấy Lăng Hàn khoác lác tận trời?
Người ta là cường giả Tinh Thần Cảnh lâu năm, ở cảnh giới này đắm chìm vô số năm, há là một người vừa nhảy vào có thể so sánh? Hơn nữa, mặc dù mọi người đều là thần tử của Loạn Tinh Hoàng Triều, có thể thuyên chuyển quốc thế, nhưng cấp quan không giống, có thể thuyên chuyển cũng không giống.
Thất phẩm võ tướng nho nhỏ, có thể so sánh với đường đường Đại Tướng quân sao?
Đùa giỡn.
Triệu Kiếm Bạch giận dữ mà cười:
– Tiểu tử, ngươi tuổi còn trẻ liền bước vào Tinh Thần Cảnh dĩ nhiên bất phàm, nhưng bởi vậy coi thường anh hùng trong thiên hạ, không cảm thấy quá ngông cuồng sao? Đến, lên trời cao chiến một trận!
– Ngươi vẫn không tính là anh hùng gì!
Lăng Hàn từ tốn nói.
– Nếu ngươi muốn chiến, vậy như ngươi mong muốn!
Hắn lấy ra thanh kiếm gỗ rách rưới, tuy đồ chơi này chỉ kiên cố, nhưng dùng để đối phó một tên Tinh Thần Cảnh tiểu cực vị là thừa sức.
Triệu Kiếm Bạch vừa thấy, không khỏi tái mặt rồi.
Đây là binh khí sao?
Con mẹ nó gậy nhóm lửa còn tạm được, ngươi dùng cái này tới đối phó ta, đây là xem thường ta cỡ nào?
– Được! Được! Được!
Hắn xanh mặt nói.
– Nếu không đưa ngươi tiêu diệt ở đây, ta liền không họ Triệu!
Lăng Hàn đạp bước mà ra, tay phải vung kiếm gỗ lên, chém về phía Triệu Kiếm Bạch.
Đơn giản cực kỳ, chính là phủ đầu một kiếm.
Triệu Kiếm Bạch thực sự là tức giận đến thổ huyết, đầu tiên là cầm một thanh phá kiếm đến ô nhục hắn, hiện tại khinh bỉ như vậy, một kiếm phủ đầu chém tới, coi hắn là gà sao? Cũng được, ngươi lẫm lẫm liệt liệt như thế, kia là tự mình muốn chết!
Tay phải hắn rung lên, trong tay có thêm một thanh kiếm, đâm về phía đỉnh đầu của Lăng Hàn.
Muốn chém thần hồn!
Cái gì!
Hắn đột nhiên cả kinh, bởi vì chiêu kiếm của Lăng Hàn quá nhanh, vừa mới phất lên, nhưng sau một khắc đã chém tới trước mặt hắn. hắn vội vung kiếm ngăn chặn, tin tưởng lấy Thần kiếm trong tay hắn, một kiếm xuống không chỉ gậy nhóm lửa kia gãy, Lăng Hàn cũng bị hắn chia ra làm hai, biến thành hai đoạn.
Kiếm gỗ hạ xuống, đùng, một tiếng giòn vang, Thần kiếm của Triệu Kiếm Bạch bị chém thành hai đoạn, kiếm gỗ cơ hồ không bị ảnh hưởng rơi xuống, vào đúng lúc này, một luồng sát khí từ trên thân kiếm bắn ra, cuồn cuộn như lang sói, đáng sợ đến cực hạn.