Đột nhiên, Tiếu Đằng đạo nhân đang lăng không ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng. Toàn bộ Quận Tân thành lập tức bị mây đen bao phủ, một ngôi sao cực lớn xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người, ngôi sao này không có lớn bằng Bắc Đấu Thất Tinh, thế nhưng cũng lớn bằng những ngôi sao khác. Nó quay tròn rồi xoay tròn, bắn ra một đạo quang mang sáng chói.
Quang mang mang theo Thiên Địa đại đạo uy nghiêm không nói nên lời, lực lượng làm cho người ta khủng hoảng vừa mới rơi xuống đã khiến cho tất cả mọi người từ chỗ sâu trong lòng sinh ra cảm giác khó có thể kháng cự.
– Mau ngăn cản hắn…
Nhìn thấy một màn trước mắt, Tô Dương biết rõ Tiếu Đằng đạo nhân ẩn giấu còn sâu hơn so với trong tưởng tượng của hắn. Sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, cổ tay khẽ đảo, một cái gai độc dài nhỏ phá không bắn ra.
Châm độc này vừa độc lại sắc bén vô cùng, là kiện nửa Tiên Khí tuyệt phẩm, phối hợp với lực lượng của cường giả Huyền Tiên cảnh đỉnh phong hóa thành một lưu quang, trong nháy mắt đã phá vỡ gông cùm không gian đi tới trước mặt Tiếu Đằng đạo nhân.
Oanh!
Tiếu Đằng đạo nhân cũng không ra tay, thân thể dưới tinh thần chi quang bao phủ, một đạo kim quang đại biểu đại đạo ngăn cản châm độc công kích.
Dưới kim quang đại đạo, châm độc phanh một cái rồi rơi trên mặt đất, mất đi lực lượng vốn có, cả hai căn bản không cùng một cấp bậc.
– Trốn!
Thấy một màn như vậy, vô luận là Tô Dương hay là Tiết Kiêu cũng biết mình đụng phải thiế tbản, không dám động thủ lần nữa mà quay người bỏ chạy.
– Muốn đi? Đã muốn lập uy thì tốt nhất các ngươi chết đi cho ta!
Tiếu Đằng đạo nhân có ý định lập uy thì làm sao có thể khiến cho bọn hắn đào tẩu được chứ? Hai hàng lông mày dựng lên, ngón tay chỉ về phía trước.
Phanh!Phanh!
Hai người Tô Dương và Tiết Kiêu còn không kịp kêu thảm một tiếng, đồng thời nổ thành thịt nát, linh hồn nghiền nát, mất đi khí tức sinh mệnh.
– Cái này…
Nhiếp Vân hoảng sợ.
Hai vị này bất kể nói thế nào cũng là cường giả Huyền Tiên cảnh đỉnh phong, liên hợp lại thực lực siêu quần, kinh thiên động địa, lại bị tiện tay đánh chết.. Chẳng lẽ Kim Tiên thực sự đáng sợ như vậy sao?
Phù!
Đánh chết hai người Tô Dương, Tiếu Đằng đạo nhân mở miệng thôn phệ quang mang ngập trời vào thân thể, khí tức ẩn vào trên người, thân thể từ không trung đi xuống.
Nương theo hắn tấn cấp, những ngôi sao trên bầu trời cũng chậm rãi rời đi, mây đen tán đi.
– Đây là Kim Tiên tấn chức hay sao? Thật đáng sợ…
– Sư phụ trở thành Kim Tiên rồi sao?
Hành động của Tiếu Đằng đạo nhân chẳng những khiến cho Nhiếp Vân giật mình mà ngay cả đám người Hứa Hinh Thiến cũng hưng phấn khó có thể ngăn chặn.
Những năm này sư phụ ít xuất hiện, tỷ thí luôn thất bại khiến cho bọn hắn phải nhẫn nhịn quá lâu. Lúc này bộc phát toàn bộ, mỗi người đều cảm thấy thoải mái vô cùng, từ trong ra ngoài đều cảm thấy sảng khoái không nói nên lời.
Huyền Tiên đỉnh phong và cường giả Kim Tiên, cho dù chỉ kém có một tia, thế nhưng lại khác nhau một trời một vực, trở thành Kim Tiên, vô luận địa vị hay là tài nguyên có được đều tăng lên rất lớn, đối với bọn họ tuyệt đối là chuyện tốt!
– Tiếu Đằng, ngươi che dấu thật sâu…
Mấy lão giả có quan hệ tốt với Tiếu Đằng đạo nhân đi tới, cả đám lấy lòng.
– Nhiếp Vân ngươi tới đây!
Đối với mấy người này lấy lòng, Tiếu Đằng đạo nhân cũng không thèm để ý, ngược lại chỉ cười nhạt một tiếng rồi nhìn về phía Nhiếp Vân.
Nhân phẩm tốt xấu thế nào vào thời khắc mấu chốt mới có thể thể hiện ra, vừa rồi hai người Tô Dương, Tiết Kiêu cường thế, Nhiếp Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh, mà mấy lão giả này thân là Huyền Tiên cảnh lại trốn ở một bên, từ đó đã có thể thấy được một hai.