– Thượng nhân, có ta ở đây, không người nào có thể làm sao ngươi. Lần này sau khi đại chiến chấm dứt, ta và ngươi cùng nhau hướng Bổ Thiên Thần Nhân nói rõ, tất nhiên trả lại ngươi một cái công đạo.
Tử Hư thượng nhân kinh hồn vừa định, vội hoàn lễ nói:
– Đa tạ Đại Tôn…
Đinh…
Trăng tàn chấn động, chiếu rọi Tử Hư thượng nhân, Tử Hư thượng nhân kêu thảm một tiếng, mi tâm nổ tung, thiên tướng kiếp khu bị triệt để phá vỡ, chính là Giang Nam xuất thủ, đánh lén hắn một cái.
– Vô liêm sỉ, làm trò trước mặt ta, ngươi còn muốn giết người?
Thánh Thiên Đại Tôn giận dữ, cất bước hướng Giang Nam đuổi giết đi, Giang Nam tế lên Thất Phách Đoạt Hồn Câu, muốn chém thần tính của hắn, lại thấy Thánh Thiên Đại Tôn lao tới, trong lòng biết mình không cách nào hoàn toàn tránh uy năng pháp bảo này, lúc này phi thân trở lui.
Địa Ngục Ma Tôn bị Thánh Thiên Đại Tôn hất ra kia đuổi giết mà đến, Thánh Thiên Đại Tôn bất đắc dĩ, chỉ đành phải xuất thủ ngăn cản, tùy ý Giang Nam chạy trốn.
Giang Nam tung mình giết trở về, tế lên Thất Phách Đoạt Hồn Câu hướng Tử Hư thượng nhân giết tới, Tử Hư thượng nhân trong lòng đại chỉ, vội vàng kêu lớn:
– Đại Tôn cứu ta!
Thánh Thiên Đại Tôn giận tím mặt, chẳng qua là bị Ma Tôn kia cuốn lấy, nhất thời trong chốc lát không cách nào thoát thân, lớn tiếng quát lên:
– Huyền Thiên Giáo Chủ, ta nói muốn bảo vệ hắn rồi, ngươi dám giết hắn, ta liền muốn mạng của ngươi!
Đinh đinh đinh đinh…
Một vòng trăng tàn quay chung quanh Tử Hư thượng nhân trên dưới tung bay, hàn quang trút xuống, Tử Hư thượng nhân ngơ ngác đứng tại nguyên chỗ, hoàn toàn không có khí tức, rõ ràng là thần tính bị chém, hồn phi phách tán!
Giang Nam chém Tử Hư thượng nhân, vung tay áo đem Tử Hư thượng nhân cuốn vào trong tử phủ, phi thân trở lui, lạnh nhạt nói:
– Giữ lại tiện nhân kia, chẳng lẽ là cho hắn cơ hội ở sau lưng ta thọc dao găm sao? Hắn còn sống, ta không dám đưa lưng về phía hắn, hắn chết ta mới yên tâm.
– Ngươi nhất định phải chết!
Sắc mặt Thánh Thiên Đại Tôn âm trầm, lạnh lùng nói.
– Thánh Thiên Đại Tôn, chủ tử của ngươi cũng đã nói lời như thế, ta còn không phải là sống được hảo hảo sao?
Giang Nam cười ha ha:
– Nói cho chủ tử ngươi biết, an phận một chút, thế gian này người có thể thu thập hắn, thật sự nhiều lắm! Hắn chỉ cần dám nhảy ra, liền có người thu thập hắn!
– Chủ tử ta? Chẳng lẽ…
Thánh Thiên Đại Tôn trong lòng chấn động, chỉ thấy Giang Nam đã xông vào trong chiến trường, biến mất không thấy gì nữa.
– Hắn là làm sao biết, phát hiện tai hại của Thiên Vương Vãng Sinh Kinh, sau đó đi tìm Vãng Sinh Thần Đế?
Trong lòng Thánh Thiên Đại Tôn có chút bối rối, hắn phát hiện Thiên Vương Vãng Sinh Kinh tai hại cũng là sau khi tu luyện tới cảnh giới cực cao, chiếm cứ Trung Thiên thế giới mấy trăm tòa Thần quốc, dưới trướng có vài chục vạn Thần Ma không ngừng tế tự hắn, về sau hắn phát hiện trong đầu mình nhiều ra tiếng kêu của hàng tỉ vạn sinh linh, các loại tư duy phức tạp ở trong đầu của hắn xông tới, hàng tỉ vạn thanh âm không ngừng nhao nhao đến nhao nhao đi.
Đó là tín ngưỡng lực của vô số sinh linh, xen lẫn các loại cách nghĩ của vô số người, những ý nghĩ này bất đồng, đều là hướng hắn kêu than, cơ hồ khiến thần tính hắn phân liệt, để cho hắn khổ không thể tả, không thể không tạm dừng ý định chiếm đoạt Trung Thiên thế giới.
Đúng là nguyên nhân này, cho hắn biết Vãng Sinh Thần Đế truyền thụ cho hắn Thiên Vương Vãng Sinh Kinh bên trong có tai hại thật lớn, đúng vào lúc này, có một Phật chủ tự nói gọi Minh Giác thượng nhân, đưa tới một bức vạn dân tế tự đồ cùng hắn.
Trong nội tâm Thánh Thiên Đại Tôn khẽ động, biết rõ Minh Giác thượng nhân này tất nhiên cùng Vãng Sinh Thần Đế có liên quan, lúc này mới theo Minh Giác thượng nhân đi tìm Vãng Sinh Thần Đế.