Nhưng trong lòng Tô Khiết biết rõ, cho dù hôm nay cô không đi gặp ông ta thì chuyện này cũng không tránh khỏi.
Nguyễn Bạc Vệ sớm muộn gì cũng sẽ tìm được côi
Tô Khiết đang nghĩ thì điện thoại bất chợt đổ chuông!
Cô nhanh chóng đưa điện thoại tới trước mặt nhìn, vô thức muốn nghe, cô nghĩ là Đường Lăng gọi lại cho mình nhưng khi nhìn thấy số điện thoại hiển thị, tay cô lại cứng đờ, mọi động tác đều cứng đờ.
Là Nguyễn Hạo Thần gọi tới!
Nguyễn Hạo Thần gọi tới vào lúc này khiến cô có chút sợ hãi không dám trả lời.
Đương nhiên cô biết sau khi có kết quả giám định ADN, Nguyễn Bạc Vệ sẽ không nói với Nguyễn Hạo Thần nên cô không lo lắng anh sẽ biết chuyện gì, cô lo rằng bây giờ cô đang không kiểm soát được cảm xúc sẽ bị anh phát hiện ra điều khác thường.
Ngón tay cô khẽ run, ngập ngừng, muốn ấn nút nhưng lại không ấn.
Khi Tô Khiết đang do dự thì chuông điện thoại chợt dừng lại, cô sững sờ sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là tiếng chuông còn chưa dừng được hai giây đã lại vang lên lần nữa, vẫn là Nguyễn Hạo Thần.
Chú Lý thấy cô cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào nó nhưng không nghe máy, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Tô Khiết nhìn dãy số hiển thị trên điện thoại, khoé môi không khỏi giật giật.
Cô hiểu Nguyễn Hạo Thần, nếu cô không nghe thì anh sẽ tiếp tục gọi, nếu không gọi được thì anh sẽ tới thẳng nhà họ Đường tìm cô.
Tô Khiết thầm thở dài, cuối cùng vẫn ấn nút trả lời, cô cố gắng ổn định lại cảm xúc, khi chắc chắn sẽ không lộ ra vẻ khác thường mới định lên tiếng: “…”
“Em đang ở đâu?” Chỉ là cô còn chưa nói, giọng Nguyễn Hạo Thần đã vang lên, trong giọng nói rõ ràng có chút vội vã.
“Có chuyện gì vậy?” Tô Khiết hơi giật mình, đột nhiên anh gọi cho cô lại còn nói bằng giọng điệu này, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Không phải là anh biết gì rồi chứ?
Lễ nào Nguyễn Bạc Vệ đã nói với anh?